Tôi giật mình bừng tỉnh giấc, lập tức nhấc chăn và ga trải giường lên nhưng không hề có thứ gì cả.
Cảm giác đau đớn như bị kim châm trên tay vẫn chưa hết, tôi mở băng gạc thì đầu ngón tay chỉ có chút sưng đỏ, ngoài ra không còn gì khác.
Do tôi cử động quá mạnh nên bị rơi mất một cái tai nghe, lúc đó âm thanh cót két trong phòng vẫn chưa dừng lại. Tôi nén cảm giác rợn người, lại nghĩ đến cái bình cổ nên quỳ xuống để nhìn vào bên trong gầm giường.
Dưới giường tối tăm như hũ nút, tôi mơ hồ nhìn thấy bên trong góc giường là cái bình cổ, trông giống hệt như một đứa trẻ đang ngồi co ro trong bóng tối.
Thành bình lóe sáng một chút như thể có một đôi mắt quỷ dị đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi sợ đến mức ngã ngửa ra sau, vội vã chạy ra phòng khách và đi khỏi nhà.
Lúc đó mới chỉ tầm 8h tối, tôi vừa đi bộ đến bên xe buýt thì mẹ tôi đã gọi điện hỏi tại sao tôi không năm ở trên giường.
Mẹ còn không cho tôi cơ hội để giải thích, bà chỉ liên tục mắng tôi và nói rằng nếu tôi không quay về nhà thì chắc chắn sẽ gửi cái bình đó về ký túc xá.
Khó khăn lắm tôi mới kiếm được công việc thực tập ở trong trường mẫu giáo, nếu như để mẹ tôi đến đó làm loạn thì còn ai tin tưởng giao con cho tôi được nữa.
Tôi nghiến răng và quay trở lại nhà với thái độ bất đắc dĩ.
Đêm đó mẹ tôi khóa tất cả các cửa như sợ tôi trốn ra lần nữa, tôi nghĩ đến đến cảm giác kỳ dị trên giường vừa rồi nên vội vã giăng màn xung quanh, cũng đặt thêm mấy cái chăn bông rồi mới dám đặt lưng lên ngủ.
Đêm đó tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Có một đứa trẻ đang ngồi co ro trong góc, hai tay nó ôm chặt đầu gối và cuộn tròn như một quả bóng. Bao quanh cơ thể đứa trẻ là hàng trăm con rắn đang quấn vào nhau, chúng như muốn c.ắn xé, lóc thịt lột da thằng bé. Đứa trẻ ngóc cái đầu nhỏ dậy và nhìn tôi ai oán, gọi mấy tiếng "Chị ơi... chị ơi..."
5h sáng tôi tỉnh giấc, rửa mặt và đến trường mẫu giáo để làm việc như thường lệ. Buổi trưa tôi ăn cơm với mấy đứa nhỏ ở đó, đến chiều thì đi làm trợ giảng để có thêm thu nhập.
Hàng đêm, đúng 9h tối mẹ đều gọi điện giục tôi về và nhỏ máu vào cái bình cổ. Họ vẫn đổ nước vào bình và dùng thứ nước đó để uống, ngày nào cũng đều đặn như vậy.
Chiếc bình sau mỗi lần đổ nước vào thì lớp bụi bẩn cũng mất đi một ít. Thành bình ngày càng xuất hiện hình ảnh nhiều con rắn hơn, tôi cũng không biết ai đã tạo ra một cái bình đầy răn như vậy.
Cuộc sống của tôi cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ là mỗi đêm đều mơ thấy một giấc mơ duy nhất, đó là hình ảnh đứa trẻ bị đàn rắn hàng trăm con vây quanh, cuối cùng nó bị rắn c.ắn cho đến chết.
Cơn đau ở đầu ngón tay của tôi ngày càng rõ ràng và nghiêm trọng hơn.
Thậm chí cả cánh tay và vai trái cũng bắt đầu có cảm giác nặng nề, tê liệt.
Nhưng lúc đó lịch trình làm việc của tôi quá dày đặc, nên cuối cùng chỉ nén đau để có thể kiếm thêm chút tiền.
Cho đến thời gian 1 tháng sau, khi tôi về nhà thì mẹ tôi bất ngờ báo tin rằng bà đã có thai và tôi chuẩn bị có em trai. Bà khẳng định chắc chắn đứa con trong bụng chính là con trai.
Tôi cũng hơi sốc bởi vì mẹ cũng đã 42 tuổi rồi, nhưng nhìn vẻ hạnh phúc rõ rệt trên gương mặt của ba mẹ thì có lẽ không phải là nói dối.
Sợ gia đình lại lục đυ.c như mấy lần trước, tôi ngỏ ý muốn chuyển về ở trong ký túc xá.
Nhưng mẹ tôi lập tức ngắt lời.
"Không được, mày phải ở đây để còn đón em trai mày chứ."
Thời gian sau đó tôi liên tục đi sớm về muộn nên hiếm khi đυ.ng mặt mẹ tôi ở trong nhà.
Những gần đây mẹ trông vui hẳn lên, da dẻ cũng bắt đầu trắng trẻo mềm mại hơn trước.
Chỉ có điều, khuôn mặt của bà trắng bệch đến mức kỳ dị, trông nhờn nhợt như da bụng của một con cá chết.
Tôi kiếm cớ hỏi thăm "Dạo này mẹ trông có sức sống hơn hồi trước đấy."
"Thật không?" Mẹ tôi cười tít mắt rồi xoa xoa khuôn mặt "Mấy bà đồng nghiệp cũng bảo dạo này ít nếp nhăn hơn, nhìn còn trẻ hơn mấy tuổi nữa."
Quả thực là mẹ tôi dạo này sạch sẽ và trắng trẻo hơn, thậm chí là những nốt ruồi trên mặt cũng dần dần biến mất. Nhưng khuôn mặt màu trắng bệch như vậy thì quả thật có chút kỳ quái.