Thẩm Quy chắn trước mặt cậu, lạnh lùng liếc nhìn Ngôn Tích một cái, "Tôi biết mục đích của cậu là gì. Những lời vừa rồi chỉ là Tiểu Ngạo nói trong lúc tức giận thôi. Dù sao cậu cũng là em ruột của tôi. Chỉ cần cậu xin lỗi tử tế, để Tiểu Ngạo hả giận, chuyện báo cảnh sát sẽ không cần nhắc đến nữa."
"Hoặc nếu cậu không hài lòng với căn phòng đó, tôi có thể làm chủ cho cậu căn phòng ở tầng ba."
Căn phòng mà nhà họ Thẩm sắp xếp cho Ngôn Tích nằm ở đầu cầu thang tầng hai, chật hẹp, ngột ngạt, thường chỉ dành cho người giúp việc.
Còn căn phòng trên tầng ba dù không bằng phòng của Thẩm Ngạo, nhưng cũng có cả cửa sổ lớn sát đất và ban công rộng rãi.
Ngôn Tích bật cười khẩy: "Anh nghĩ tôi thèm à?"
Cậu đẩy Thẩm Quy ra, mắt hơi nhướng lên: "Chó ngoan thì không cản đường."
Thẩm Quy đứng sau lưng lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu cậu bước qua cánh cửa này, từ nay đừng mong là người nhà họ Thẩm nữa."
Thư Họa ôm lấy Thẩm Ngạo, khóc lóc như đứt từng khúc ruột: "Để nó cút đi!"
"Mẹ chỉ nhận Tiểu Ngạo là con trai thôi!"
Bước chân của Ngôn Tích rời đi mà không hề do dự.
Ra đến cổng biệt thự, Ngôn Tích lấy từ trong túi ra một tờ tiền một đồng, những ngón tay thon dài lật qua lại, tờ tiền liền được gấp thành một người giấy nhỏ.
Ngôn Tích thổi nhẹ một hơi vào người giấy, người giấy lập tức cử động, hai chân ngắn nhỏ nhảy khỏi tay cậu, rồi nhảy lóc cóc vào trong biệt thự.
Người giấy nhỏ này đã được Ngôn Tích làm phép, dù cậu có rời khỏi nhà họ Thẩm, vẫn có thể quan sát những gì đang diễn ra bên trong thông qua nó.
Hơn nữa, người giấy nhỏ này hoạt động theo ý chủ nhân, còn tiện hơn cả camera giám sát.
Ngôn Tích lấy điện thoại của nguyên chủ ra, mở khóa, rồi tìm ứng dụng đặt xe, nhưng khổ nỗi, Nguyệt Lượng Loan là khu vực của giới thượng lưu ở Giang Thành, các loại xe thông thường không thể vào được. Ngôn Tích phải đi ra khỏi khu này mới có thể gọi xe.
Điện thoại đối với Ngôn Tích là một món đồ rất mới mẻ. Cậu vừa mày mò điện thoại vừa bước đi, xe cứu thương lướt qua bên cạnh.
Một lát sau, từ chỗ người giấy nhỏ, có động tĩnh.
Thẩm Ngạo bị thương nặng ở đầu, hai bác sĩ nâng cậu ta lên đặt vào cáng, chuẩn bị đưa ra xe cứu thương. Nhưng ngay lúc vừa nhấc cáng lên, chiếc cáng vốn chưa từng có vấn đề gì về chất lượng lại đột nhiên gãy khung.
Thẩm Ngạo nặng nề ngã xuống đất, sau gáy đập mạnh xuống, phát ra một tiếng "bịch" trầm đυ.c.
"Aaa... Đau quá... Đau chết mất..."
Cậu thiếu gia vốn đang kiêu ngạo, giờ đây nước mắt nước mũi đều tèm lèm hết cả mặt.
Ngôn Tích nheo mắt, vẻ mặt đầy chán ghét: "Thật là ghê tởm."
"Chuyện này... chuyện này..." Các bác sĩ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể từ bỏ cáng cứu thương và quyết định khiêng Thẩm Ngạo đi.
Nhưng chỉ mới đi được hai bước, Thẩm Quy, người đang đi bên cạnh, bỗng chân trái đá vào chân phải, mất thăng bằng và đổ nhào về phía trước, khiến Thẩm Ngạo lại ngã xuống đất, lần này còn trở thành đệm người cho Thẩm Quy.
Cú ngã lần này của Thẩm Ngạo rất nặng, đầu nghiêng qua một bên lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Tôi... tôi không cố ý." Thẩm Quy chống tay bò dậy, trên quần âu cao cấp dính một mảng bẩn to, hình ảnh trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài tinh anh của hắn.
"Tiểu Ngạo của tôi!" Thư Họa đẩy mạnh Thẩm Quy ra, nước mắt lã chã xông lên phía trước.
Nhưng có vẻ vì đi quá vội, khi cách xe cứu thương chưa tới nửa mét, bà ta bỗng ngã nhào xuống đất, mặt đập thẳng vào cửa xe cứu thương, hai chiếc răng cửa gọn gàng cắm vào khe cửa.
Thư Họa đau đớn run rẩy, há miệng toang hoác nhưng không khóc thành tiếng được.
Mà Thẩm Quy bị Thư Họa đẩy ra lại va vào Thẩm Hạc Dương, cả hai đập đầu vào nhau, trên đầu mỗi người cùng nổi lên một cục u lớn như ông Thọ giáng trần.
Hơn nữa, khi ngã, một người trẹo hông, một người trật lưng.