"Tao cảnh cáo mày, đừng có giả chết ở đó. Tao chỉ nhẹ đẩy một cái thôi!"
Giang Thành, biệt thự Nguyệt Lượng Loan, Thẩm Ngạo mặc đồng phục trường quý tộc, đứng tại góc cầu thang, thần thái cao ngạo, từ trên nhìn xuống thiếu niên vừa ngã lăn xuống cầu thang.
"Đừng có giả bộ nữa," Thấy thiếu niên vẫn nằm yên trên sàn, không hề động đậy, Thẩm Ngạo lao xuống cầu thang, dùng chân đá nhẹ vào vai thiếu niên, "Mau dậy đi, muốn ăn vạ phải không?!"
Thẩm Quy, người thanh niên đang ngồi trên sofa xem tin tức tài chính ngẩng đầu lên, chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt không vui, "Có chừng mực một chút, đừng làm quá."
Khi Ngôn Tích vừa tỉnh lại, cậu đã đối diện với một ánh mắt đầy khinh miệt và coi thường.
Cậu nhớ rõ, chỉ mới nửa khắc trước đây, cậu còn đang phong ấn tà vật ở sau núi Thiên Diễn Tông, giờ đây lại xuất hiện tại một nơi hoàn toàn xa lạ.
Chuyện gì đang xảy ra?
Ngôn Tích đứng dậy khỏi mặt đất, trong đầu bỗng tràn ngập một đoạn ký ức dài.
Thế giới này được diễn hóa ra từ một cuốn tiểu thuyết viết về ân oán hào môn. Mười tám năm trước, bà Thẩm là Thư Họa vô tình sinh con ở một bệnh viện nhỏ vùng quê. Một người phụ nữ khác vì muốn con mình được sống sung túc hơn đã bí mật đánh tráo hai đứa trẻ.
Trước kỳ thi đại học, khi kiểm tra sức khỏe, nhà họ Thẩm mới phát hiện Thẩm Ngạo không phải con ruột. Sau khi điều tra, họ đã đưa Ngôn Tích, con trai thật sự, trở về.
Cha mẹ Thẩm chướng mắt cái dáng vẻ rụt rè của cậu, khinh thường vì cậu không có kiến thức, cũng không được dạy dỗ tử tế.
Anh trai nhà họ Thẩm, Thẩm Quy, cũng ghét Ngôn Tích, cảnh cáo cậu đừng làm mấy trò tranh đoạt vô ích với Thẩm Ngạo.
Dường như trong gia đình này, không một ai chào đón cậu.
Chỉ có Thẩm Ngạo đề nghị đưa cậu đi xem phòng của mình, khiến cậu vui mừng không thôi, nhưng không ngờ rằng, khi đến góc cầu thang, Thẩm Ngạo lại đẩy cậu ngã xuống, bảo rằng muốn cho cậu một bài học, để cậu biết mình là ai.
Cú ngã này khiến đầu nguyên chủ bị va đập mạnh, chết ngay tại chỗ.
Còn Ngôn Tích lại không chết, chỉ là cậu đã xuyên đến ngàn năm sau.
Cậu "chậc" nhẹ một tiếng, rồi thẳng tay bóp chặt cổ Thẩm Ngạo, đập đầu hắn vào tường.
Ngôn Tích dùng một lực rất lớn, chỉ đập một lần, bức tường trắng như tuyết đã nhuốm đầy máu, Thẩm Ngạo đau đớn khóc rống lên: "Ba, mẹ, anh ơi! Cứu con với!"
Cả gia đình nhà họ Thẩm đều sững sờ, Thẩm Quy không còn giữ được vẻ bình tĩnh, Thẩm Hạc Dương cũng không còn sự chán ghét trên mặt, ngay cả khí chất phu nhân quý phái của Thư Họa cũng biến mất hoàn toàn.
Cả nhà lao đến cố gắng kéo Ngôn Tích ra, "Mau thả nó ra!"
Sau khi đập đầu Thẩm Ngạo bảy tám lần, đập tới mức đầu cậu ta đầy máu, Ngôn Tích mới hờ hững ném cậu ta xuống đất như vứt một con búp bê rách.
Cậu bình thản rút một tờ giấy ra, lau sạch máu dính trên ngón tay, mắt khẽ cụp xuống, lạnh nhạt nói, "Đúng là đồ vô dụng."
"Tiểu Ngạo..." Thư Họa nước mắt lưng tròng ôm lấy Thẩm Ngạo vào lòng, "Gọi 120, mau! Gọi xe cấp cứu!"
Vừa rồi, khi nguyên chủ nằm bất động trên sàn như một cái xác, thì chẳng ai thèm nghĩ đến việc gọi xe cứu thương. Bây giờ Thẩm Ngạo còn đang mở mắt khóc lóc mà cả cái nhà này đã hốt hoảng lo lắng.
Thật là châm chọc.
"Ngôn Tích, cậu thật sự đã quá đáng rồi," Thẩm Hạc Dương vốn quen ở địa vị cao, nên khí thế không giận mà uy. Ông ta giơ tay định tát cậu, "Mau xin lỗi Tiểu Ngạo!"
Giọng nói đầy căm phẫn và oán hận của Thẩm Ngạo thốt ra từ kẽ răng, "Báo cảnh sát! Ba, con không cần xin lỗi, con muốn nó phải vào tù!"
Cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Tích: "Cứ đợi đấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
Ngôn Tích chụp lấy tay của Thẩm Hạc Dương, mạnh mẽ hất ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi mắt sáng ngời lóe lên tia sáng: "Tùy ông."
Nói xong, cậu xoay người bước đi.