Tô Ôn Ngọc thề cậu chưa từng ám chỉ mình muốn uống trà sữa.
Nhưng nếu Chu Tự nhất quyết một hai phải mua, vậy thì cậu cũng không từ chối tấm lòng của hắn, vui vẻ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc [rải hoa.jpg].
Tiết học thứ hai vừa bắt đầu, Tô Ôn Ngọc lại mơ màng buồn ngủ.
Chưa bao giờ cậu nghĩ tiếng giảng bài của giảng viên lại có khả năng thôi miên như vậy, thậm chí cậu còn muốn ghi âm lại để những đêm nào không ngủ được thì có thể lấy ra thôi miên bản thân.
Tiếng chuông tan học lại reo lên, giờ giải lao kéo dài nửa tiếng bắt đầu, chủ yếu là để học sinh có đủ thời gian chuyển lớp học.
Tất cả sinh viên trong phòng đều đã ôm sách vở đứng dậy, di chuyển đến giảng đường dạy tiết ba và tiết bốn.
Tô Ôn Ngọc chán nản nằm nhoài người ra bàn học chờ Chu Tự, khoảng mười phút sau, Chu Tự bước đến, trong tay còn xách theo một ly trà sữa.
“Muốn đi vệ sinh không?” Chu Tự hỏi.
Tô Ôn Ngọc lắc đầu, hai tiết học đầu cậu ngủ một mạch, không uống ngụm nước nào nên không buồn đi lắm.
Chu Tự đưa ly trà sữa sang, bảo cậu cầm lấy.
Sau đó hắn lại ngồi xuống quay lưng về phía cậu, cõng cậu lên rồi đưa cậu sang tòa nhà kế bên tiếp tục lên lớp, động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.
May mà trong tòa nhà này cũng có thang máy, dù Chu Tự đã cõng cậu đứng ở góc thang máy nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Sau khi đưa Tô Ôn Ngọc đến giảng đường, đặt cậu ngồi xuống, Chu Tự lại nhanh chóng rời đi, chạy đến phòng học của mình.
Tiết ba và tiết bốn là chương trình học chung, một số lớp sẽ được giảng dạy chung trong một giảng đường. Hơn nửa lớp học lúc ấy trố mắt nhìn Tô Ôn Ngọc được Chu Tự cõng vào. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả các diễn đàn và hội nhóm đều bùng nổ.
Là ai nói quan hệ giữa thiếu gia thật và thiếu gia giả nhà họ Tô không tốt?
Là ai nói Tô Ôn Ngọc sẽ bị nhà họ Tô đuổi đi?
Sợ là quan hệ giữa anh em ruột còn thua xa hai người bọn họ!!
Rất nhiều người không khỏi tò mò hóng hớt, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng cả cái phòng học này không có lấy một người bạn thân với Tô Ôn Ngọc để có thể bàn tán về bí mật của giới nhà giàu, “Tô Ôn Ngọc” vốn rất bình đẳng, cô lập tất mọi người như nhau, tạo cho Tô Ôn Ngọc hiện tại một môi trường yên tĩnh, không ai dám làm phiền.
Tiết ba bốn còn dễ ngủ hơn tiết một hai. Thật ra Tô Ôn Ngọc cũng muốn chuyên tâm học hành đấy chứ, nhưng sách đọc thì không hiểu, cộng thêm cả giọng nói như thôi miên của giảng viên, cậu lại tuyên bố đầu hàng một lần nữa.
Khi Chu Tự tan học đến đón cậu, Tô Ôn Ngọc đang nằm trên bàn ngủ suốt hai tiết học, trên mặt còn hằn lên mấy vết đỏ.
Cậu ngước khuôn mặt với mấy vết hồng kia lên, nói với Chu Tự: “Anh ơi, em muốn đi vệ sinh.”
Chu Tự làm như không nhìn ra vết đỏ kia, thấy ly trà sữa trên bàn đã uống hết thì cầm lên ném vào thùng rác góc phòng, sau đó mới dẫn cậu vào nhà vệ sinh.
Lớp học buổi sáng đã kết thúc được mười phút, trong giảng đường gần như không còn ai, trong nhà vệ sinh cũng trống trơn.
Chu Tự dìu Tô Ôn Ngọc đi vào. Bởi vì sàn nhà hơi trơn, lo Tô Ôn Ngọc một chân đứng không vững nên hắn chỉ có thể đứng bên cạnh đỡ cậu.
Tô Ôn Ngọc không quá để ý đến sự hiện diện của hắn, trước đây, khi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật, từ ăn uống đến vệ sinh đều cần y tá giúp đỡ.
Cũng có thể nói rằng mười mấy năm qua, cậu đã quen với việc được người khác chăm sóc.
Hơn nửa người của Tô Ôn Ngọc tựa lên tay Chu Tự, cậu cúi đầu chuyên tâm cởi thắt lưng.
Chu Tự đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng lờ đi tiếng nước xả. Đến khi Tô Ôn Ngọc giải quyết nhu cầu xong, đeo thắt lưng vào rồi nói với hắn “Xong rồi”, lúc này hắn mới thu tầm mắt, dìu cậu ra rửa tay.
Lúc đi ra từ nhà vệ sinh, Tô Ôn Ngọc nằm lên lưng Chu Tự lần nữa, quen đường quen nẻo ôm lấy cổ hắn mà dịch người mình lên, hỏi: “Trưa nay chúng ta ăn ở đâu?”
“Căn tin khá đông người, tôi đưa cậu về kí túc xá trước, sau đó mang một phần về cho cậu.” Chu Tự đáp.
Tô Ôn Ngọc nghe vậy thì có hơi tiếc nuối, cậu chưa từng đi đến căn tin bao giờ cả.
Nhưng cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Chu Tự nên hắn nói gì thì cậu nghe nấy, sau khi về đến kí túc xá thì ngoan ngoãn nằm trên giường nghịch điện thoại, chờ Chu Tự mang cơm về cho mình.
520 đang rảnh rỗi nên ló ra tám chuyện với cậu: [Cậu có biết giá trị phản diện bây giờ có thể đổi được bao nhiêu tích phân rồi không?]
Nhắc đến chuyện này, Tô Ôn Ngọc lập tức vui vẻ hẳn, tai vểnh lên: [Bao nhiêu vậy?]
520 nói với vẻ giàu to rồi: [880!]
[Cậu có biết này nghĩa là gì không?]
[Có những ký chủ vào vai nhân vật phản diện đã đến thế giới được nửa năm không phải lúc nào cũng kiếm được 880 đâu, bởi vì rất nhiều lúc bọn họ phải dùng tích phân đổi lấy một số vật dụng cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ.]
[Vậy mà cậu! Tô Ôn Ngọc! Đến thế giới này chưa được nửa tháng đã có thể kiếm 880 tích phân! Không hổ là thiên tài trong giới phản diện!]
Tô Ôn Ngọc kinh ngạc nói: [Nhiều như vậy sao?]
Hoàn thành một nhiệm vụ tối đa cũng chỉ được hai mươi tích phân, vậy mà chỉ cần giá trị của nhân vật phản diện đã có thể đổi được nhiều như thế!
Cho nên cậu ở trong lòng Chu Tự rốt cuộc là như thế nào mà lại có nhiều tích phân như vậy, lại còn có thể bình tĩnh cõng cậu đến lớp, mua trà sữa và cơm cho cậu nữa chứ!
520 hoang mang: [Thật ra chỗ ấy tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thường thì khi một nhân vật phản diện có tích phân cao như thế này, đối tượng công lược không hận ký chủ thì thôi, ít nhất cũng phải ghét chứ nhỉ, nhưng Chu Tự dường như rất khoan dung đối với cậu, thậm chí hắn còn đối xử với cậu rất tốt nữa kìa.]
[Lúc đầu tôi còn nghi ngờ liệu có phải là bên tính toán giá trị của nhân vật phản diện gặp vấn đề hay không, nhưng sau khi báo cáo lên và tính toán lại một lần nữa thì kết luận được đưa ra là giá trị của nhân vật phản diện không có sai sót gì.]