Có lẽ chưa có ai thấy có người lái xe ba bánh trong trường để đi học.
Chu Tự cõng Tô Ôn Ngọc phi lên lầu ba bằng tốc độ nhanh nhất.
Vào thời điểm này trong lớp học chưa có nhiều sinh viên, vì đa số sinh viên thường chỉ đến sớm hơn chuông báo vào lớp nửa phút.
Dù vậy, khi thấy Tô Ôn Ngọc được một chàng trai cao ráo đẹp trai cõng vào, những người trong lớp vẫn kinh ngạc mở to mắt.
"Ngồi đâu?" Chu Tự hỏi.
Tô Ôn Ngọc vừa nhét cái bánh bao cuối cùng vào trong miệng, chỉ lo nhai nên không nói được lời nào, dùng tay chỉ vào bàn đầu tiên.
Lần đầu tiên đi học, cậu muốn ngồi ở bàn gần giảng viên nhất.
"Được." Chu Tự để cậu xuống, đỡ cậu ngồi vào bàn đầu, lấy một bình giữ nhiệt ra, đặt lên bàn, nhắc nhở: "Khi khát thì uống chút nước, đừng uống nhiều quá, kẻo muốn đi vệ sinh mà không ai đỡ."
Tô Ôn Ngọc được sắp xếp chu đáo, liền gật đầu liên tục.
Chu Tự còn phải vội đi đến lớp của mình, dặn dò vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Khi đi ngang qua cửa, hắn gặp vài sinh viên khác đang vào lớp, khẽ né qua một bên mà không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của họ khi nhìn thấy hắn.
Những lời đồn đoán trên mạng về mối quan hệ của hắn với Tô Ôn Ngọc, tốt xấu ra sao, Chu Tự chưa bao giờ để tâm.
À, trừ cụm từ "hơi quá" kia.
Hắn cho rằng đầu óc của sinh viên đại học ngày nay cần phải được "rửa sạch", đừng nhìn cái gì cũng nghĩ là gay.
Chẳng lẽ không thể chỉ là anh em được sao?
Chu Tự bước xuống lầu, leo lên chiếc xe ba bánh rồi phóng về phía lớp học của mình.
---
Trong lớp học của Tô Ôn Ngọc, không khí im ắng lạ thường. Những người đang bàn tán về kỳ nghỉ giờ đây cũng quên sạch những gì vừa nói.
Mãi cho đến khi chuông báo chuẩn bị vào lớp vang lên, các sinh viên mới lần lượt chạy vào lớp, phá tan sự tĩnh lặng kỳ lạ, mang lại chút không khí rộn rã sôi động.
Mỗi người đi ngang qua hàng đầu tiên đều không kìm được mà liếc nhìn Tô Ôn Ngọc đang ngồi ở đó.
Tô Ôn Ngọc đang chăm chú nhìn vào thời khóa biểu, lấy sách vở ra. Vì sách vở lạ lẫm, cậu chẳng có thời gian để ý đến ánh mắt của người xung quanh, chỉ cố nhớ lại ký ức của nguyên chủ, hy vọng có thể hiểu được môn học này giảng gì.
Nhưng não bộ của nguyên chủ khiến cậu thất vọng nặng nề.
Nguyên chủ khi vào đại học thì toàn trốn học, ăn chơi tưng bừng, thuộc kiểu cái gì cũng chơi nhưng lại chẳng thèm đυ.ng đến việc học hành.
Thậm chí kỳ trước còn rớt cả đống môn, kỳ này phải tìm cách thi lại. Hai mắt Tô Ôn Ngọc tối sầm, cảm thấy tương lai của mình ở ngôi trường này thật mờ mịt.
Chuông vào lớp vang lên, lớp trưởng đã chuẩn bị sẵn máy chiếu cho giảng viên. Giảng viên vào lớp, cắm laptop, đảo mắt qua lớp một vòng rồi bắt đầu giảng bài.
Tô Ôn Ngọc cắn đầu bút, tập trung nhìn máy chiếu, não bộ vận động hết công suất để hiểu giảng viên đang nói cái gì.
Mười phút trôi qua, cậu thất bại, đầu óc trống rỗng.
Hai mươi phút sau, giọng nói của giảng viên bỗng hoá lời ru ngủ, ánh mắt Tô Ôn Ngọc nhìn lên máy chiếu cứ mờ dần mờ dần.
Nửa giờ sau, cậu vẫn giữ tư thế ngồi ngay ngắn, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Giảng viên giảng xong quay lại, nhìn thấy Tô Ôn Ngọc gật gù ngủ gật.
Giảng viên: "..."
Đã biết rõ đức hạnh của sinh viên Tô Ôn Ngọc từ trước, giảng viên làm như không thấy, chuyển ánh mắt về phía các sinh viên đang nằm ngủ ở hàng sau, giọng điệu mỉa mai: "Có những bạn không biết đã làm gì trong kỳ nghỉ mà ngay tiết đầu tiên đã ngủ! Tất cả mở mắt ra cho tôi!"
Tiếng quát cuối cùng làm mấy bạn ngồi ở hàng sau đang ngủ giật mình tỉnh dậy, Tô Ôn Ngọc cũng giật mình mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nhưng chưa kịp nhìn rõ giảng viên trên bục giảng, cơn buồn ngủ lại ập đến, mắt cậu khép lại rồi lại ngủ thϊếp đi.
Giảng viên nhìn lướt qua các sinh viên ngồi ngay ngắn ở hàng sau, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, giả vờ không thấy Tô Ôn Ngọc, tiếp tục giảng bài.
Giấc ngủ của Tô Ôn Ngọc chẳng yên ổn mấy, cứ khi giảng viên nâng cao giọng hay gõ bàn thì cậu lại giật mình mở mắt, rồi lại chìm vào giấc ngủ trong âm thanh thôi miên của giảng viên, cứ lặp đi lặp lại.
Mãi đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, giảng viên đặt sách xuống, nói "Tan học", thì não bộ của Tô Ôn Ngọc mới dần vận hành, cậu ngái ngủ mở mắt, ngáp dài.
Tô Ôn Ngọc thấy việc đi học thật kỳ diệu, trong giờ thì buồn ngủ không chịu nổi, hết giờ thì lại tỉnh như sáo.
Cậu lấy điện thoại nhắn cho Chu Tự: [Tiết hôm nay ngủ ngon ghê.]
Chỉ vài giây sau, Chu Tự gửi lại một dấu chấm hỏi.
Tô Ôn Ngọc lục tìm trong loạt sticker rồi chọn một biểu cảm dễ thương nhất gửi đi: [Hamster xoa mặt.jpg]
Chu Tự: [...]
Tô Ôn Ngọc: [Hamster nháy mắt.jpg]
Tô Ôn Ngọc: [Anh chắc chắn cũng nhớ em lắm đúng không?.jpg]
Chu Tự: [Câm nín.jpg]
Chu Tự: [Tôi không thích biểu cảm này, làm ơn thu hồi lại.jpg]
Tô Ôn Ngọc: [Mèo con uống trà sữa, tự phạt một cốc vì sự lỡ lời của mình.jpg]
Chu Tự: [Biết rồi, giờ ra chơi tiết sau sẽ mua cho cậu.]
Tô Ôn Ngọc: ?
[Hả?]