Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 47: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Lúc Chu Tự chưa nói, Tô Ôn Ngọc cũng không thấy ngứa.

Hắn vừa nhắc đến, Tô Ôn Ngọc quả thực cảm thấy vùng khuỷu tay hơi ngứa, muốn gãi.

Chu Tự giữ cái tay không nghe lời của cậu lại, nhìn kỹ dưới ánh sáng, không thấy có dấu vết gãi, cũng không có máu rỉ ra, chỉ là vùng da quanh vết thương trông rất mềm mại.

"Có lẽ là tối qua lúc tắm bị ngâm nước." Tô Ôn Ngọc nghĩ ngợi rồi nói.

Chu Tự nhíu mày, tối qua quả thực không nghĩ đến chuyện này.

"Trước tiên bôi chút thuốc chống viêm, hôm nay đừng dùng tay chạm vào, lát nữa tôi sẽ đi mua băng chống nước cho." Chu Tự vừa nói vừa lấy thuốc xử lý vết thương ở khuỷu tay của Tô Ôn Ngọc.

Tô Ôn Ngọc chỉ cần phối hợp giơ tay, giơ chân, ngoài ra chẳng phải lo lắng gì cả.

Có lúc Tô Ôn Ngọc cũng thấy tò mò, rõ ràng Chu Tự không thích và còn bài xích cậu đến thế, tại sao lại chăm sóc cậu tỉ mỉ như vậy.

Nhưng khi định hỏi ra, Tô Ôn Ngọc lại kìm lại.

Cậu sợ Chu Tự sẽ hiểu lầm ý của mình, cũng sợ nếu làm rõ mọi chuyện bây giờ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của cả hai, thậm chí làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ sau này của cậu.

Dù gì thì, mối quan hệ không rõ ràng của hai người, vừa như anh em vừa có chút xa cách thế này cũng không tệ.

Tô Ôn Ngọc cảm thấy khá thoải mái, còn về việc Chu Tự nghĩ gì thì cậu cũng không muốn tìm hiểu sâu thêm.

Hôm nay mắt cá chân có vẻ sưng hơn hôm qua, đi lại không tiện lắm, nên Tô Ôn Ngọc quyết định chỉ mang dép.

Chu Tự đưa phần ăn sáng cho cậu, rồi lấy thêm thời khóa biểu của cậu, sắp xếp sách vở cần thiết cho vào balo.

"Tôi sẽ đưa cậu đến phòng học tiết một và tiết hai, đến giờ nghỉ tôi sẽ quay lại đón cậu để chuyển sang lớp tiết ba và tiết bốn." Chu Tự nói.

Tô Ôn Ngọc nhớ lại ký ức của nguyên chủ, hơi có chút xíu áy náy: "Có phiền anh quá không? Khoa Lý và Khoa Nhân Văn cách xa nhau lắm mà."

"Không sao, tôi có xe, kịp thời gian." Chu Tự suy nghĩ rồi nói: "Sau buổi sáng, chúng ta sẽ đến phòng y tế mượn xe lăn."

Nghe vậy, Tô Ôn Ngọc gật đầu "ừm" một tiếng, không có ý kiến.

Chu Tự nghĩ cho cậu nhiều như vậy đã là rất săn sóc rồi, nếu không có hắn giúp, có lẽ Tô Ôn Ngọc phải xin nghỉ ở ký túc xá để dưỡng chân.

Dù vậy, Tô Ôn Ngọc vẫn có chút tò mò: "Anh lấy xe từ đâu vậy?"

Cả hai mới hôm qua còn đi xe của nhà đến trường mà.

"Thuê tạm thôi." Chu Tự trả lời.

Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Tô Ôn Ngọc.

Từ hôm qua đến giờ, không phải họ vẫn luôn bên nhau suốt sao?

Cậu không hề biết Chu Tự đã thuê xe từ khi nào.

Chu Tự không giải thích nhiều, bảo cậu đeo ba lô lên, rồi cõng cả cậu cả ba lô lên lưng, lòng bàn tay hơi thô ráp của hắn cẩn thận đỡ chân cậu, từ từ đi ra khỏi ký túc xá.

Khi xuống lầu, Chu Tự đi rất chậm, một tay đỡ Tô Ôn Ngọc, tay kia đỡ tay vịn, đề phòng trượt chân rồi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Khi ra khỏi khu ký túc xá, Tô Ôn Ngọc mới nhìn thấy chiếc xe mà Chu Tự nói, thoáng chốc im lặng.

Một chiếc xe ba bánh chở hàng, thân xe có chút rỉ sét, phía trước là chỗ ngồi cho người lái, còn phía sau là thùng chở hàng.

Trong thùng xe được trải một vài bao tải sạch, có một chiếc ghế đẩu thấp, không cần nói cũng biết là để cho ai ngồi.

Dù Tô Ôn Ngọc không để ý ngồi xe nào nhưng nhìn chiếc xe ba bánh trước mắt này, quá khác so với chiếc xe trong tưởng tượng của mình, cậu vẫn phải cố gắng điều chỉnh tâm thái.

"Anh thuê chiếc xe này... ở đâu ra vậy?" Tô Ôn Ngọc vừa nói vừa đứng dựa vào xe bằng một chân.

"Thuê của bà chủ tiệm hoa quả, thường dùng để chở hàng, tôi đã trả tiền thuê một tuần." Chu Tự nói rồi bế cậu lên xe ngồi ngay ngắn.

"Ghế đẩu không được cố định, ngồi cẩn thận." Chu Tự nhìn đồng hồ: "Nếu không nhanh sẽ muộn mất, tôi sẽ lái nhanh một chút, cậu nhớ bám chắc."

Tô Ôn Ngọc lập tức nắm chặt lấy xe, vừa bám vừa nhai bánh bao: "Ừm, ngon quá." Mắt Tô Ôn Ngọc sáng rực, ăn ngon đến mức gật gù thích thú.

Chu Tự ngồi phía trước, nổ máy xe, chiếc xe ba bánh lập tức trở thành điểm nhấn của cả sân trường, thu hút ánh mắt của các sinh viên đang vội vàng đến lớp.

Trường đại học S rất rộng, các khoa cách xa ký túc xá, trong khuôn viên có xe buýt.

Vào thời điểm này, xe buýt trong khuôn viên trường đã chật kín người, các sinh viên khác hoặc đi xe đạp hoặc xe máy điện, chở bạn bè hoặc bạn cùng phòng phía sau, chạy sát lề đường với tốc độ nhanh nhất có thể.

Dù xe của họ có nhanh đến đâu thì cũng chậm hơn xe ba bánh dùng để chở hàng.

Tô Ôn Ngọc lại nhét thêm một cái bánh bao vào miệng, quai hàm phồng lên như con chuột hamster.

Cậu ngồi quay lưng về phía trước, nhìn thấy ký túc xá và các sinh viên xa dần trong tầm mắt. Cơn gió buổi sớm thổi tung tóc, cậu nheo mắt tận hưởng, vui vẻ đung đưa chân, ngâm nga vài câu hát.

Chu Tự phóng nhanh như chớp đến khoa Nhân Văn, dựa theo bản đồ chạy thẳng đến dưới tòa nhà giảng dạy của Tô Ôn Ngọc.

Còn hơn mười phút là đến tám giờ, sinh viên lác đác tới lớp nhìn thấy chiếc xe ba bánh đều không khỏi ngạc nhiên.