Đã mười một giờ rồi, khu ký túc xá cắt điện.
Căn phòng chật hẹp chìm vào bóng tối, Tô Ôn Ngọc giật mình, may mà đang vịn tủ nên vẫn đứng vững.
“Anh có đèn bàn không?” Tô Ôn Ngọc nhìn về phía Chu Tự trong bóng tối hỏi.
Một lúc lâu, Tô Ôn Ngọc không nghe thấy Chu Tự trả lời, đành phải mò mẫm dọc theo tủ quần áo và bàn học đến bên ghế, rồi ngồi xuống tiếp tục mặc quần.
Cũng may là trong ký túc xá có bật điều hòa nên rất mát mẻ, nếu không chỉ việc mặc một cái quần thôi cũng đủ khiến Tô Ôn Ngọc đổ mồ hôi khắp người.
"Xong rồi, em mặc xong rồi." Tô Ôn Ngọc kéo quần lên, sờ vào bàn tìm được điện thoại, bật đèn pin và chiếu về phía Chu Tự: "Anh đâu rồi? Sao vừa tắt đèn đã im lặng thế, anh sợ bóng tối à?"
Chu Tự hơi nheo mắt vì ánh sáng chiếu vào, không đáp lời.
Hắn muốn chất vấn Tô Ôn Ngọc tại sao vừa rồi lại đột ngột cởϊ qυầи, nhưng thừa biết chắc chắn cậu sẽ trả lời rằng ở ký túc xá nam thì thay quần áo là chuyện rất bình thường.
Đúng là chuyện bình thường, nhưng tim của Chu Tự lại đập nhanh một cách kỳ lạ, chỉ cần nhớ đến làn da trắng thoáng qua khi nãy, cổ họng hắn lại khô khốc.
Chu Tự cố tìm một lý do cho phản ứng lạ thường của mình. Có lẽ là vì nghĩ rằng Tô Ôn Ngọc là người đồng tính, khác với những chàng trai bình thường, nên không được tùy tiện cởϊ qυầи áo trong ký túc xá, điều đó mới khiến hắn giật mình.
"Được rồi, mặc quần xong thì lên giường ngủ đi, tắt đèn pin đi."
Chu Tự đi đến trước bàn mình, bật đèn bàn. Ánh sáng ấm áp chiếu sáng một góc phòng, Tô Ôn Ngọc thấy có ánh sáng liền tắt đèn pin, hỏi câu quan trọng nhất trong đêm nay: "Em phải leo lên giường như thế nào?"
Chu Tự nghiêng đầu.
Sau cả buổi chiều và buổi tối, hắn dường như mới nhận ra giường trong ký túc xá là giường tầng, Tô Ôn Ngọc lúc chân chưa bị thương còn khó leo lên, huống chi bây giờ lại đang bị thương.
Tô Ôn Ngọc cũng thấy việc leo lên giường tầng khi đang bị thương là không tiện, bèn nói: "Lấy chăn xuống đây, em ngủ dưới đất."
Trong phòng tạm thời chỉ có cậu và Chu Tự, đẩy hai cái ghế xuống gầm bàn thì còn lại một khoảng trống khá rộng, đủ để cậu nằm thoải mái.
Khi vào ở ký túc xá, ngoài chăn ra thì quản gia cũng đã trải một lớp đệm dày vừa phải lên giường, lấy xuống trải dưới đất cũng không lo bị lạnh.
Chu Tự nhíu mày, có vẻ thấy ngủ dưới đất rất kỳ cục, nói: "Tôi có thể đỡ cậu lên giường."
Sức mạnh cánh tay của Chu Tự, Tô Ôn Ngọc đã từng thấy, đỡ cậu lên giường thực sự không phải là vấn đề.
Nhưng nghĩ đến việc mỗi lần lên xuống giường đều phải nhờ Chu Tự, Tô Ôn Ngọc lại thấy hơi phiền đến hắn.
"Thôi ngủ dưới đây đi, nửa đêm em muốn đi vệ sinh cũng đỡ làm phiền anh." Tô Ôn Ngọc nói.
Chu Tự thấy cậu kiên quyết nên cũng không nói thêm, lặng lẽ lấy chăn gối của cậu từ trên giường xuống, trải ra giữa phòng.
"Đèn bàn tôi sẽ không tắt, nửa đêm nếu cần thức dậy đi tiểu đêm thì chú ý chút." Chu Tự nói.
Tô Ôn Ngọc gật đầu, chẳng thấy ngủ dưới đất là thiệt thòi gì, ngược lại còn cảm thấy dưới đất an toàn hơn, thoải mái tìm một tư thế nằm xuống, nhờ Chu Tự sạc giúp điện thoại, rồi nhắm mắt lại như muốn ngủ ngay.
Chu Tự không rõ cậu ngủ thật hay giả vờ ngủ, nhưng cũng không để ý, giúp cậu sạc điện thoại xong thì leo lên giường.
Khác với Tô Ôn Ngọc trèo lên giường bằng cách leo thang khá vất vả, Chu Tự chỉ cần đặt chân vào thanh giữa, dùng lực kéo là đã leo lên một cách dễ dàng.
Tô Ôn Ngọc mở mắt nhìn hắn leo thang, quan sát cách leo giường của hắn, vẻ mặt suy ngẫm, thì ra còn có thể leo như vậy.
Cậu quyết định lần sau sẽ thử.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến theo đồng hồ sinh học, Tô Ôn Ngọc chưa kịp tưởng tượng cảnh mình leo giường oai phong cỡ nào thì mí mắt đã nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ.
Tô Ôn Ngọc ngủ rất nhanh, còn Chu Tự đêm nay lại lần đầu tiên khó ngủ.
Nghe tiếng thở của một người khác trong phòng, mãi đến nửa đêm hắn mới chợp mắt được một lát.
Sáu giờ sáng, chuông báo thức của Chu Tự vang lên, hắn lập tức tắt chuông, ngồi dậy, xoa hai bên thái dương rồi nhìn xuống chỗ nằm dưới đất.
Tô Ôn Ngọc không bị đánh thức, vẫn ngủ rất say, tư thế ngủ nằm thẳng không biết từ khi nào đã thành nằm nghiêng ôm chăn.
Vạt áo rộng thùng thình đã xốc lên vì tư thế ngủ của cậu, để lộ ra vòng eo thon thả, Chu Tự nhìn một cái rồi vội dời mắt đi, nhẹ nhàng leo xuống giường.
Giờ học đầu tiên buổi sáng ở đại học S bắt đầu vào lúc tám giờ, giờ còn sớm, hắn không gọi Tô Ôn Ngọc dậy, sau khi rửa mặt xong thì cầm theo điện thoại và thẻ ra ngoài.
Mãi đến khoảng bảy giờ, Chu Tự mới trở về với một túi đồ ăn sáng, trên trán hắn còn lấm tấm mồ hôi.
"Dậy đi, rửa mặt rồi ăn sáng." Chu Tự vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, đi ra gọi Tô Ôn Ngọc dậy.
Tô Ôn Ngọc mơ màng mở mắt, lật người trong chăn, nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn của Chu Tự.
Mùi bánh bao thơm phức đánh thức cơn thèm ăn của Tô Ôn Ngọc, cậu lập tức tỉnh táo hẳn: "Chào buổi sáng! Anh dậy sớm thật, ra ngoài mua đồ ăn sáng từ khi nào em còn chẳng biết."
Chu Tự nuốt miếng bánh bao trong miệng: "Đã bảy giờ rồi."
Tô Ôn Ngọc hiểu ý của hắn, lập tức đứng dậy đi rửa mặt.
Chu Tự thấy cậu đứng dậy khó khăn lại còn chậm rề, liền bỏ bữa sáng đang ăn dở, đi lại nhấc cậu từ trong chăn lên, đợi cậu xỏ dép vào rồi đưa vào nhà vệ sinh.
"Xong rồi thì gọi tôi." Chu Tự đóng cửa nhà vệ sinh lại, tiếp tục ăn sáng.
Tô Ôn Ngọc đi vệ sinh, rồi mò đến bồn rửa mặt đánh răng, rửa mặt xong, lau khô mặt gọi Chu Tự một tiếng. Chu Tự không lề mề tiến vào xách cậu ra ngoài.
"Trước hết bôi thuốc, đồ ăn sáng cậu mang theo ăn trên đường, không còn nhiều thời gian nữa." Chu Tự bảo cậu ngồi yên trên ghế, lấy thuốc xịt làm tan máu bầm và dung dịch khử trùng ra, giúp cậu bôi thuốc.
Lúc này, Chu Tự nhận thấy vết thương ở khuỷu tay Tô Ôn Ngọc không những chưa lành mà còn có vẻ tệ hơn.
"Sao thế này?" Chu Tự nắm lấy cánh tay cậu, đưa lại gần, nhíu mày quan sát kỹ, hỏi: "Cậu gãi nó lúc nửa đêm à?"