Trên sàn có ít nước, chiếc qυầи ɭóŧ rơi xuống đã bị ướt, không thể mặc lại được.
Tô Ôn Ngọc không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhờ Chu Tự lấy cho một cái qυầи ɭóŧ khác, đành phải mặc tạm quần áo rồi mới gọi Chu Tự vào đỡ cậu.
Chu Tự mở cửa, mở ti hí mắt để chắc chắn cậu đã mặc xong quần áo, sau đó mới bước vào.
“Sàn trơn, tôi sẽ cõng cậu ra ngoài.” Chu Tự cúi xuống trước mặt Tô Ôn Ngọc, cậu cũng thành thạo trèo lên lưng hắn.
Khi Chu Tự đứng dậy, hắn thấy Tô Ôn Ngọc cầm chặt thứ gì đó trong tay, hắn cau mày hỏi: “Cậu đang cầm gì đấy?”
“Oh, cái này à.” Tô Ôn Ngọc giơ ra trước mặt hắn, lắc lắc cái qυầи ɭóŧ đã bị ướt một phần rồi giải thích: “Vô tình làm rơi xuống đất, dính nước rồi, không mặc được nữa, lát nữa lấy cái khác là được.”
Chu Tự bỗng khựng lại, cánh tay hắn hơi run lên, giọng nói như gằn từ kẽ răng: “Vậy nên bây giờ cậu…?”
Tô Ôn Ngọc thở dài: “Không mặc gì cả, cảm giác trống trống kỳ lạ lắm, không an tâm lắm.”
Ngay cả khi nằm viện trước đây, cậu cũng có đồ lót dùng một lần để thay thường xuyên.
Trừ khi phải phẫu thuật hoặc đang nằm trong phòng ICU, lúc đó có lẽ cậu cũng không mấy tỉnh táo, nên không cảm nhận rõ rệt bên dưới quần mình trống trải.
Không như bây giờ, rõ ràng đang mặc quần mà lại cứ như không mặc gì.
Chu Tự nhìn cái qυầи ɭóŧ nhỏ trong tay cậu, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Nếu không vì lý trí vẫn còn, hắn thật sự muốn bỏ mặc Tô Ôn Ngọc trong nhà vệ sinh mà không quan tâm!
“Cậu cố ý đấy à?” Chu Tự nghiến răng.
520 bất ngờ xuất hiện, reo lên phấn khích: [Giá trị phản diện lại tăng nữa rồi!]
Tô Ôn Ngọc: [Hả?] Why?
Cậu vội vàng ôm chặt lấy cổ Chu Tự, sợ hắn vì giá trị phản diện tăng cao mà quăng mình xuống, đồng thời suy nghĩ lại xem mình đã làm gì sai. Kết luận là...
Cậu đâu có làm gì đâu mà!
Tô Ôn Ngọc thực sự không hiểu nổi, trong lòng đầy căng thẳng, sợ Chu Tự đột ngột buông tay, thế nên dùng cả tay cả chân quấn chặt lấy Chu Tự.
Chu Tự chỉ cảm thấy cổ và eo như bị thít chặt, suýt nữa bị Tô Ôn Ngọc siết đến ngạt thở.
“Cậu muốn tôi chết à?” Chu Tự vỗ nhẹ vào tay Tô Ôn Ngọc.
Tô Ôn Ngọc căng thẳng nói: “Anh phải đưa em ra ngoài đã.”
Chu Tự chỉ cảm nhận rõ sự hiện diện nóng bỏng của cơ thể Tô Ôn Ngọc dán vào người mình, khiến hắn muốn lờ đi cũng không được, ngay cả chỗ cậu dùng chân quấn chặt cũng làm hắn tê cứng.
“Cậu đừng dán sát quá.” Chu Tự nhẫn nhịn nhắc nhở.
Tô Ôn Ngọc: “Em sợ anh ném em xuống.”
Chu Tự nhận ra sơ hở trong lời nói của cậu: “Sao cậu lại sợ tôi thả cậu xuống? Có gì chột dạ à?”
Rõ ràng lúc đầu Tô Ôn Ngọc đâu có sợ, nhưng kể từ khi giơ qυầи ɭóŧ lên trước mặt hắn, cậu bỗng dưng bám chặt lấy cổ hắn.
Vậy là Tô Ôn Ngọc cố tình không mặc qυầи ɭóŧ để quyến rũ hắn, rồi lại lo sợ hắn ném cậu xuống vì bị chân đau, nên mới ôm chặt thế này?
Bây giờ ôm chặt thế này cũng là cố ý?
Chu Tự nghiến răng, muốn mở đầu Tô Ôn Ngọc ra xem bên trong rốt cuộc chứa những suy nghĩ gì, chân đã què mà còn nghĩ mấy trò vớ vẩn!
Tô Ôn Ngọc tủi thân vô cùng, cậu hoàn toàn không hiểu Chu Tự đang nói gì, cậu chột dạ ở chỗ nào?
Hai người dường như không cùng tần số nhưng vẫn trò chuyện không ngừng.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì!?” Chu Tự hỏi.
Tô Ôn Ngọc khóc không ra nước mắt: “Em chỉ muốn ra ngoài, muốn mặc qυầи ɭóŧ.”
Chu Tự: “Nói thật đi.”
Tô Ôn Ngọc suy sụp: “Đó là sự thật mà! Em thật sự muốn mặc qυầи ɭóŧ! Cái đường chỉ nối của cái quần này cọ vào đau lắm.”
Cơ thể của Tô Ôn Ngọc vốn dễ để lại dấu vết, chỉ cần va chạm nhẹ cũng bầm tím.
Cái quần Chu Tự lấy cho cậu tuy rộng thùng thình, nhưng khi Chu Tự cõng cậu, phần chân bên trong dán chặt vào da, chỗ nhạy cảm nhất bị cọ vào đau nhức, có lẽ đã đỏ lên rồi.
“Em thật sự không có ý đồ gì, anh cứ đưa em ra ngoài sẽ rõ. Giờ em đau chân, đau tay, có thể làm gì anh chứ?” Tô Ôn Ngọc cố gắng biện hộ cho mình.
Đáng tiếc, sự tin tưởng của Chu Tự với Tô Ôn Ngọc gần như bằng không, lời cậu nói, hắn luôn chọn lọc mà nghe.
Dù không tin lời bao biện của Tô Ôn Ngọc, Chu Tự vẫn cõng cậu ra ngoài trước.
Nếu cứ dùng dằng mãi trong nhà vệ sinh, cậu chỉ có thêm cơ hội để sàm sỡ hắn.
Sau khi đặt Tô Ôn Ngọc xuống đất, để cậu đứng một chân vững vàng, cậu gần như lập tức chống tay lên bàn, lê đến tủ quần áo và lấy ra một cái qυầи ɭóŧ khác.
Khi cởϊ qυầи, cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù gì hai người cũng là con trai, không cần phải né tránh, nên cứ vậy mà kéo quần xuống.
Chiếc quần rộng thùng thình không bám lại được ở xương hông, nên rơi “bịch” xuống đất.
Chu Tự nghe thấy âm thanh quay đầu lại, liền thấy cái mông trần trụi của Tô Ôn Ngọc, thấy cậu đang cúi xuống mặc qυầи ɭóŧ.
Làn da trắng mịn dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, đôi chân dài thon gọn, khiến nhịp tim Chu Tự chợt đập mạnh.
Chưa kịp hoảng loạn quay đi và chất vấn Tô Ôn Ngọc đang làm gì, thì "bụp" một tiếng, cả phòng tối om.