Thấy Chu Tự tay xách nách mang, Tô Ôn Ngọc không nghĩ là mua cho cậu mà cứ tưởng hắn tự mua cho mình.
Nhưng ngay sau đó, một ly trà sữa được đặt trước mặt cậu, nếu không phải còn đang đau chân thì Tô Ôn Ngọc đã phi thẳng vào lòng Chu Tự luôn rồi!
“Không biết cậu thích gì nên tôi mua đại.” Chu Tự hờ hững.
Tô Ôn Ngọc chưa từng uống trà sữa nên cái gì cũng thích, vui vẻ reo lên: “Anh mua là em thích rồi!”
Chu Tự vẫn điềm tĩnh, nhắc cậu ngồi yên rồi mang trái cây đi rửa.
Tô Ôn Ngọc cắn ống hút, chọc mãi vào miệng ly trà sữa nhưng không sao chọc được. Đến khi hệ thống 520 nhắc thì cậu mới biết cần dùng đầu nhọn, loay hoay một lúc mới uống được.
Lại thở dài cảm thán, cuộc sống thật tuyệt.
Thế gian còn biết bao món ngon, cậu phải tranh thủ ăn hết trước khi rời khỏi thế giới này!
Chu Tự rửa trái cây xong, bày lên đĩa rồi đặt lên bàn Tô Ôn Ngọc.
Giờ Tô Ôn Ngọc hiểu rằng hễ thứ gì đặt lên bàn của cậu chính là dành cho cậu, vừa làm miếng trà sữa vừa nói "cảm ơn" với Chu Tự, rồi lại ngồi cặm cụi nhai mấy cục trân châu dai nhách. Ngon thế, như keo dán ấy nhỉ. Thế là cậu quyết phải nhai xong trân châu mới chịu hút trà sữa uống.
Chén xong ly trà sữa, còn ăn thêm một quả táo, một quả kiwi và một quả chuối.
Chu Tự nhíu mày, chợt nghĩ xem có nên chuẩn bị thuốc tiêu hóa trong ký túc xá không, chứ nhìn cách Tô Ôn Ngọc ăn cũng hơi hơi sợ.
Còn Tô Ôn Ngọc ăn no rồi cũng tự thấy hôm nay mình ăn hơi nhiều, bèn cúi đầu bóp bụng.
“Anh xem bụng em có bị phình ra không?” Tô Ôn Ngọc siết vòng eo áo lại, lồ lộ chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên một chút.
Chu Tự: “…”
“Buổi tối ăn ít thôi, dễ bị đầy bụng.” Chu Tự nói.
Tô Ôn Ngọc gật gù: “Vậy trưa em sẽ ăn nhiều hơn.”
Chu Tự: “…”
Tuỳ cậu, miễn đừng đau bụng là được.
-
Ký túc xá đóng cổng lúc mười giờ, mười một giờ toàn bộ các phòng trong ký túc xá đều phải tắt đèn, muốn dùng đèn thì chỉ có thể dùng đèn để bàn, không giới hạn điện.
Chu Tự đã tìm hiểu về thời gian tắt đèn ở ký túc xá S, chỉ khi vào cuối tuần hoặc dịp lễ mà ngày hôm sau không có tiết học thì tối đó mới không bị giới hạn thời gian tắt đèn. Ngày mai là ngày đầu tiên chính thức bắt đầu học, tối nay, đúng mười một giờ sẽ tắt đèn.
Chu Tự thấy giờ đã là mười giờ bèn đứng dậy lấy quần áo thay, đi vào phòng tắm khóa trái cửa lại, nhanh chóng tắm trong mười phút rồi đánh răng rửa mặt.
Sau khi soi gương đảm bảo đã gọn gàng mới hỏi Tô Ôn Ngọc: “Cậu có muốn tắm không? Nếu muốn thì tôi bỏ ghế vào cho cậu tự ngồi tắm."
Tô Ôn Ngọc kéo cổ áo mình lên ngửi rồi nói: “Tắm.”
Mặc dù không có mùi mồ hôi nhưng thoang thoảng mùi cay cay của lẩu.
Chu Tự gật đầu rồi dìu cậu đến đứng trên tấm thảm chống trượt trong phòng tắm, sau đó đưa ghế vào cho cậu.
Dưới vòi sen chỉ vừa đủ đặt một chiếc ghế nên Chu Tự tháo vòi sen xuống, chỉnh nhiệt độ nước đối diện tường rồi nói: “Tôi đi lấy quần áo sạch và khăn tắm cho cậu, lát nữa cậu cứ ngồi đây tắm.”
Tô Ôn Ngọc nào dám có ý kiến gì, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi hắn mang quần áo vào.
Tủ quần áo của Tô Ôn Ngọc do Chu Tự sắp xếp nên hắn biết rõ quần áo được đặt ở đâu.
Áo ngắn tay, quần dài, hai thứ đơn giản.
Nhưng đến khi cầm đồ lót thì Chu Tự đứng hình gần một phút, cố gắng tưởng tượng đây không phải là đồ lót mà chỉ là một mảnh vải lấy đại từ trong túi chống thấm. Mảnh vải nhỏ được hắn bọc trong quần áo, đặt cùng khăn tắm cạnh khu vực vòi sen để Tô Ôn Ngọc tắm xong tự thay đồ rồi hẵng gọi hắn.
Tô Ôn Ngọc nhìn vẻ mặt không muốn ở lại lâu của hắn thì gật gật.
Thế là Chu Tự nhanh chóng vọt ra khỏi phòng tắm, đóng cửa, chừa lại không gian riêng cho Tô Ôn Ngọc.
Tô Ôn Ngọc nhìn chăm chăm cánh cửa im lìm, chớp mắt vài cái rồi từ từ cúi đầu cởϊ qυầи áo.
Áo thì dễ cởi, quần và đồ lót hơi phiền một chút nhưng chỉ cần không dồn sức vào cổ chân là được, mặc dù mất chút thời gian nhưng cũng cởi ra hết.
Sau đó, Tô Ôn Ngọc cầm vòi sen đã được chỉnh nhiệt độ phù hợp, cẩn thận xối nước rửa sạch cơ thể.
Dầu gội và sữa tắm cũng được đặt ở nơi mà Tô Ôn Ngọc chỉ cần với tay là lấy được ngay, có cái vết thương nằm nơi khuỷu tay nên chẳng tài nào né được, nước chảy qua vẫn hơi rát.
Tắm xong, Tô Ôn Ngọc cầm khăn tắm lau khô người rồi quấn dưới hông, đưa tay lấy quần áo.
Áo quần được gom chung thành một cục, Tô Ôn Ngọc thấy hơi kỳ với thói OCD của Chu Tự nhưng cũng chả để ý lắm.
Cậu sợ làm rơi quần áo nên vịn cửa phòng tắm, lấy áo ngắn tay đặt ở trên cùng trước.
Không ngờ, vừa nhấc áo ngắn tay lên thì bỗng có một thứ rơi ra, còn chưa kịp làm gì thì nó đã rơi “bịch” xuống đất.
Tô Ôn Ngọc cúi đầu nhìn, là đồ lót.
Tô Ôn Ngọc xấu hổ, tự dưng lại bỏ đồ lót trong quần áo, biết thế cậu đã cẩn thận hơn chút rồi.
Đồ lót dính nước ướt hết nên không thể mặc được nữa.