Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 43: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Khi Tô Ôn Ngọc mở túi đựng đồ mới phát hiện hình như Chu Tự quên mua trà sữa cho cậu mất rồi. Nhưng nghĩ đến giá trị phản diện cứ lên xuống như tàu lượn,Tô Ôn Ngọc quyết định cứ vờ như không có gì xảy ra.

Trà sữa có thể để lần sau uống, chứ lèo nhèo nữa không chừng bị hắn tẩn cho một trận mất.

Tô Ôn Ngọc cắn một miếng xúc xích nướng nóng hổi, bên trong còn có cả sụn giòn, cắn vào nghe rôm rốp đã miệng. Nuốt miếng xúc xích mà bỗng thấy đời đẹp lạ.

Hình như Chu Tự sợ Tô Ôn Ngọc không đủ ăn nên quất luôn nồi lẩu cay to tướng, rau thịt đầy đủ, còn chu đáo cho cả giấm và ớt vào túi riêng. Vừa mở nắp hộp mùi thơm đã bốc lên nức mũi.

Tô Ôn Ngọc nuốt nước miếng cái ực, vừa xơi xong miếng xúc xích đã vội tách đôi đũa dùng một lần, đổ hết giấm và ớt vào lẩu cay, trộn đều rồi gắp ngay một miếng thịt lớn bỏ vào miệng.

“Ngon thật đó.” Tô Ôn Ngọc mê mẩn hương vị của lẩu cay.

Để tránh lúc ăn cười thành tiếng, Tô Ôn Ngọc đổi sang xem một bộ phim truyền hình khác, vừa ăn vừa xem.

Lúc Chu Tự ăn xong hai phần cơm rồi dọn dẹp đồ của mình có quay sang nhìn cậu, thấy hai má Tô Ôn Ngọc phồng lên vì nhét đầy thức ăn.

Nhìn dáng ăn của Tô Ôn Ngọc, Chu Tự cảm thấy cứ như thể trước giờ cậu chưa từng được ăn no, lần nào cũng nhồi đầy miệng như một con hamster.

Chu Tự đứng lên, tiện tay vứt rác vào thùng, rồi nhìn thoáng qua đĩa lẩu cay của Tô Ôn Ngọc thì thấy đã vơi đi hơn một nửa, hắn thắc mắc không biết thịt mỡ ăn xong trôi tuột đi đâu hết rồi?

Ánh mắt Chu Tự vô thức len lỏi đến chỗ Tô Ôn Ngọc đang ngồi, ngón tay khẽ chạm tới lại nhanh chóng dời đi.

Chắc không đến mức vậy đâu.

Người bình thường thì chỗ đó ai cũng mềm mà.

Chu Tự thu dọn bàn của mình rồi vào phòng tắm rửa tay.

Tô Ôn Ngọc thấy thế vẫn tiếp tục cắn một miếng gà rán.

Ở đại học S không có bạn thân, Chu Tự cũng không có chỗ để chơi bóng buổi tối nên đành ở lại ký túc xá.

Cuộc sống ký túc xá tuy đơn giản nhưng cũng không hẳn là quá nhạt nhẽo.

Không thể đi chơi bóng, Chu Tự bèn ngồi vào bàn mở máy tính.

Chiếc máy tính mới cấu hình cao mà trước đây hắn còn chẳng dám nghĩ tới, chạy game rất mượt, tay điều khiển rất đã, hắn thắng liên tiếp mấy trận.

Đến khi Tô Ôn Ngọc ăn hết suất lẩu cay và gà rán thì Chu Tự vẫn còn đang chìm đắm trong game, hắn đeo tai nghe, đôi con ngươi bay nhảy liên hồi, bắn phát nào là trúng phát đó.

Tô Ôn Ngọc bắt chước dọn dẹp theo Chu Tự, gom tất cả hộp đựng thức ăn vào một túi, buộc kín rồi lau bàn bằng khăn giấy.

Dọn xong, cậu chồm người về phía Chu Tự toan muốn khoe thành quả, tình cờ thấy Chu Tự thao tác một cách cực ngầu trong game.

Dù không hiểu gì nhưng Tô Ôn Ngọc vẫn “Wow~” một tiếng.

Tai nghe của Chu Tự không cách âm hoàn toàn, kết thúc ván đấu bèn quay sang hỏi: “Ăn xong rồi à?”

Tô Ôn Ngọc gật đầu.

Chu Tự liếc qua bàn thấy túi rác đã dọn sạch sẽ, hộp đựng thức ăn chẳng còn gì ngoài nước súp thì có hơi bất ngờ.

“Gà rán cũng ăn sạch rồi?” Hắn hỏi.

Tô Ôn Ngọc sợ Chu Tự không vui vì mình không để phần nên nói ngay: “Nếu anh muốn ăn thì để em mua lại cho.”

Ý là cậu đã ăn hết sạch rồi, chẳng chừa miếng nào.

Chu Tự nhìn xuống cái bụng được che dưới cái áo thun rộng thùng thình của Tô Ôn Ngọc, tự hỏi không biết thân hình mảnh mai này đã giấu chỗ thức ăn kia ở đâu.

“Tôi không ăn đâu. Đưa túi rác đây, để tôi đi vứt.” Chu Tự đứng dậy cầm túi rác của mình và túi của Tô Ôn Ngọc, lấy thẻ IC rồi xuống lầu vứt rác.

Dù trong phòng có bật điều hòa nhưng để đồ ăn thừa trong phòng sẽ dễ bị ám mùi, Chu Tự không chịu nổi.

Sau khi vứt rác xong, hắn ghé qua tiệm hoa quả gần đó, mua ít kiwi, táo và chuối, đều là những loại trái cây tốt cho sức khỏe hiện tại của Tô Ôn Ngọc.

Mua hoa quả xong, hắn còn định tạt qua siêu thị xem có gì cần mua thêm không thì trông thấy tiệm trà sữa.

Thế là hắn sực nhớ lúc ra ngoài mua đồ ăn, Tô Ôn Ngọc đã dùng đôi mắt long lanh hỏi hắn có thể mua cho cậu một ly trà sữa nữa không.

Chu Tự nói “Biết rồi" nhưng lại quên béng đi mất.

Dù không biết Tô Ôn Ngọc ăn nhiều như vậy có còn bụng uống trà sữa nữa không nhưng Chu Tự vẫn vào tiệm xem thực đơn.

Tiệm trà sữa có đủ loại, mà ngặt nỗi hắn lại không biết Tô Ôn Ngọc thích gì. Định nhắn tin hỏi nhưng nghĩ nếu làm vậy sẽ giống như hắn cố ý xuống mua trà sữa cho cậu, chẳng phải sẽ làm Tô Ôn Ngọc đắc ý vì tưởng rằng hắn thích cậu sao?

Thôi thì để tránh bị người ta có cớ nghĩ lung tung, Chu Tự hỏi thẳng nhân viên xem loại nào bán chạy nhất.

Với sự nhiệt tình của nhân viên, hắn đã chọn loại trà sữa trân châu có thạch trà, cỡ lớn, là loại bán chạy nhất.

Mười phút sau, Chu Tự xách túi trái cây và trà sữa về ký túc xá, nom chẳng khác nào tên thợ săn đem chiến lợi phẩm về nuôi con hamster nhỏ trong nhà.