Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 42: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Có người nói hắn tính khí kém, cũng có người cho rằng hắn dựa vào việc quay về nhà họ Tô nên mới dám ngang ngược như vậy.

Còn có rất nhiều người nói rằng hắn qua một đêm trở thành con trai nhà giàu, từ một con gà rừng hóa thành phượng hoàng, nhưng dù phượng hoàng có bay lên cành cao thì cũng không thể che giấu cái dáng vẻ quê mùa.

Nghe những lời này, Chu Tự cúi xuống nhìn bộ quần áo mình đang mặc.

Chỉ là áo thun đen và quần đen đơn giản, vậy mà vẫn bị chê quê mùa sao?

Dù là quần áo cũ, nhưng hắn cũng chưa mặc nhiều, kiểu dáng vẫn còn đẹp, có chỗ nào quê mùa chứ?

Trước đây, khi làm thêm, hắn thậm chí còn làm người mẫu, nhiều công ty giải trí từng tìm hắn, khuyên hắn gia nhập ngành nhờ gương mặt và dáng vóc, còn nói khí chất của hắn sinh ra là dành cho thế giới thời trang.

Thế mà đến miệng đám người này, hắn lại bị nói là gà rừng hóa phượng hoàng.

Chu Tự cười khẩy trong lòng, coi như đám người này đang nói cho hả dạ vì ghen tị, nghe như một trò cười.

Chỉ là hắn không ngờ có người lại nhắc đến Tô Ôn Ngọc.

Họ nói rằng Tô Ôn Ngọc trước đây vốn là người mắt cao hơn đầu, hóa ra lại chỉ là hàng giả, thậm chí khi thiếu gia thật đã trở về, cậu vẫn mặt dày ở lại nhà họ Tô, thật không biết xấu hổ.

Những lời bàn tán này ở trường đại học S không hề ít.

Khi Chu Tự lướt qua diễn đàn và Tieba, người biết hắn chuyển đến trường đại học S chưa nhiều, đa số các bài đăng nổi trên trang đầu đều liên quan đến Tô Ôn Ngọc. Chỉ là đám người này vừa muốn hóng hớt, nhưng lại ngại chủ nhân của vụ hóng hớt này sẽ tìm đến gây rắc rối, nên nhắc đến Tô Ôn Ngọc thì phải viết tắt bằng chữ cái đầu.

Nếu không vì vụ nhầm con giữa thiếu gia thật và giả chỉ xảy ra ở mỗi nhà họ Tô, Chu Tự đọc lướt qua cũng chẳng biết họ đang nói về ai.

Nhưng qua nửa tháng ở nhà họ Tô, Chu Tự hiểu rằng, chưa kể đến việc Tô Ôn Ngọc có ăn vạ ở lỳ tại nhà họ Tô hay không, ít nhất hai người nắm quyền trong nhà là Thi Phái và Tô Đoan Hồng cũng chưa từng có ý định đuổi Tô Ôn Ngọc đi.

Nuôi dưỡng trong 19 năm, dù không phải con ruột, nhưng với tình cảm và sự chăm sóc suốt 19 năm, họ sớm đã xem cậu là người thân.

Hơn nữa, sau khi điều tra, họ phát hiện rằng vụ bế nhầm này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cả hai đứa trẻ và hai gia đình đều là nạn nhân, nhà họ Tô cũng không hề trút sự oán giận vì con ruột bị bế nhầm lên Tô Ôn Ngọc.

Nhưng trên mạng lại có vô số ý kiến, như thể mỗi người đều đã tận mắt chứng kiến vụ bế nhầm giữa thiếu gia thật và giả, ai cũng có ý kiến về vụ việc này.

Chu Tự nghĩ rằng, chắc chắn Tô Ôn Ngọc đã đọc được những bình luận trên mạng, thậm chí còn đọc khá nhiều.

Bởi trước đây khi ở nhà họ Tô, Thi Phái từng tìm hắn để tâm sự riêng.

Thi Phái nói rằng Tô Ôn Ngọc tính cách đơn thuần và nhạy cảm, khi biết mình không phải con ruột, bà và Tô Đoan Hồng như đất trời sụp đổ, vì vội vã muốn tìm lại con ruột và làm rõ sự việc bế nhầm năm đó nên không thể kịp thời bảo vệ Tô Ôn Ngọc, khiến trên mạng rầm rộ những lời đàm tiếu Tô Ôn Ngọc là tu hú chiếm tổ.

Lúc đó, trong nhà có không ít người giúp việc cũng bàn tán về vụ việc, dù những người đó đã bị sa thải, nhưng cũng gây tổn thương lớn cho tâm hồn nhạy cảm của Tô Ôn Ngọc.

Thi Phái nói rằng Tô Ôn Ngọc trước đây chỉ hơi kiêu căng thôi, chứ thực chất rất ngoan ngoãn, nhưng vì trải qua nhiều chuyện mới trở nên quái gở như bây giờ.

Bà hy vọng Chu Tự sẽ coi Tô Ôn Ngọc như em trai ruột, thậm chí còn nói rằng hộ khẩu của Tô Ôn Ngọc đã được tách khỏi nhà họ Tô từ lâu để tránh hắn có ác cảm về việc cậu ở lại.

Chu Tự không rõ hộ khẩu được chuyển lúc nào, cũng không biết Tô Ôn Ngọc có biết hay không.

Nhưng hắn biết rằng địa vị của Tô Ôn Ngọc trong nhà họ Tô, dù không có tên trong sổ hộ khẩu, cũng không phải người mà đám người trên mạng có thể tùy tiện nói khác đi như thế.

Tất nhiên, Thi Phái nói Tô Ôn Ngọc ngoan ngoãn, nghe lời và gần gũi, Chu Tự cũng cảm thấy cần xem lại.

Nghĩ đến Tô Ôn Ngọc đang ở ký túc xá một mình, có khi đang lướt mạng đọc diễn đàn, vừa đọc vừa tức giận rồi lén khóc, Chu Tự có chút mềm lòng.

Chân cậu bị thương, tay cũng bầm tím, lại còn bị người ta xì xào trên mạng. Thôi, hắn sẽ không tính toán với cậu về vụ “hơi quá” nữa.

Số thứ tự cho món lẩu cay và gà rán của Tô Ôn Ngọc đã đến lượt, Chu Tự đi lấy đồ ăn, còn không quên lạnh lùng lườm mấy người vừa xì xào về Tô Ôn Ngọc.

Mấy người đó bị lườm đến ngơ ngác, nhưng cũng không dám nói gì.

Cuối cùng, Chu Tự cầm phần cơm đã đóng gói cho cả hai người bằng tay trái, tay phải cầm xúc xích nướng mà Tô Ôn Ngọc muốn ăn, tay đầy đồ ăn trở về ký túc xá.

Hắn đã hình dung ra hình ảnh đáng thương của Tô Ôn Ngọc khi ở một mình trong ký túc xá.

Nhưng vừa lên lầu, vừa rẽ vào hành lang, còn chưa đến cửa ký túc xá.

Chu Tự đã nghe thấy tiếng cười “ha ha ha ha” của Tô Ôn Ngọc.

Chu Tự mang đồ ăn vào, thấy Tô Ôn Ngọc vẫn ngồi trước bàn như khi hắn rời đi, cười đến mức không thể dừng lại vì tình tiết hài hước trong phim trên máy tính bảng, cười đến nỗi ôm bụng vì đau, rồi nằm gục xuống bàn thở hổn hển, cố nhịn cười.

Chu Tự: “…”

Hắn bình tĩnh bước vào phòng, đóng cửa lại, hờ hững đặt từng món đồ ăn Tô Ôn Ngọc đã dặn trước mặt cậu.

Tô Ôn Ngọc lúc này mới phát hiện hắn đã về, gương mặt vẫn chưa kịp thu lại nụ cười, vội vàng gọi một tiếng "anh".

Ánh mắt Chu Tự lướt qua mặt cậu, rồi quay đi, mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu. Sau khi đặt đồ ăn xuống, hắn quay về chỗ của mình, mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn.

Mọi thứ trông có vẻ rất bình thường.

Nhưng Tô Ôn Ngọc nghe thấy 520 thông báo giá trị phản diện vừa mới tăng lên một chút.

Tô Ôn Ngọc lập tức bịt miệng lại, âm thầm tắt bộ phim hài hước kia.

Sao lại thế nhỉ, sao mỗi lần cậu cười thì giá trị phản diện lại tăng lên…

Lẽ nào là do cậu cười xấu quá, hay tiếng cười khó nghe quá, làm ồn đến hắn?

Tô Ôn Ngọc lén lấy gương nhỏ ra, cười thử với gương.

Ừm, rất đáng yêu mà.

Xem ra là do làm ồn đến hắn rồi.

Lần sau cậu sẽ cố gắng che miệng, cố gắng cười nhỏ nhất có thể.