Chuyện 520 đang khúc mắc, Tô Ôn Ngọc lại càng không tìm ra được nguyên nhân.
[Có khi nào là do lòng dạ anh ta vốn đã rộng lượng như vậy rồi không?] Tô Ôn Ngọc suy đoán: [Dù sao thì anh ta cũng là nam chính của thế giới nhỏ này mà, bao dung như vậy cũng có thể hiểu được.]
520 lại cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, nhưng số liệu trước mắt có thể dùng để phân tích quá ít, nên đành phải tạm gác lại chuyện này.
[Bây giờ tích phân đã khá nhiều rồi, cậu có muốn dùng một ít tích phân để giảm bớt cơn đau ở cổ chân không?] 520 hỏi.
520 vốn đã muốn hỏi chuyện này ngay khi Tô Ôn Ngọc bị thương tối hôm qua.
Chỉ là khi ấy giá trị phản diện tăng liền tù tì khiến 520 đắm chìm trong niềm vui sướиɠ làm giàu, mãi cho đến hôm nay mới bình tĩnh lại.
Tô Ôn Ngọc cũng cảm thấy cổ chân cứ đau mãi có hơi bất tiện nên đã hỏi thử: [Cần bao nhiêu tích phân vậy?]
Nhiều quá thì thôi.
520 ước lượng một chút: [Dựa theo vết thương của cậu thì cần khoảng hai mươi tích phân.]
Nghe có vẻ không nhiều lắm, nhưng hai mươi tích phân này phải hoàn thành một nhiệm vụ mới có được, Tô Ôn Ngọc hơi tiếc.
[Bỏ đi, bây giờ cũng không quá đau nữa.] Tô Ôn Ngọc nói.
Chỉ cần chân không cần dùng sức thì sẽ không đau, vậy nên không nhất thiết phải lãng phí hai mươi tích phân kia.
Lỡ như một ngày nào đó, hai mươi tích phân kia quyết định sự sống còn của cậu thì phải làm sao?
Tô Ôn Ngọc cảm thấy cái gì tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.
-
Khoảng bốn mươi phút sau Chu Tự trở về.
Tô Ôn Ngọc đã đói đến mức hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, bụng réo ọt ọt.
Nhìn thấy Chu Tự mang về một túi đồ ăn lớn, Tô Ôn Ngọc đang nằm trên đệm dưới đất gần như bật phắt dậy.
“Chờ một chút, còn có ít đồ chưa lấy.” Chu Tự đặt tạm đồ ăn lên bàn, bảo Tô Ôn Ngọc ngoan ngoãn ngồi đấy, mình thì chạy xuống lầu lấy đồ.
Tô Ôn Ngọc ôm đầu gối trông ngóng nhìn ra ngoài cửa, một lát sau thì thấy Chu Tự đẩy hai thứ gì đó đi vào.
Một cái là xe lăn, cái còn lại là khung tập đi.
Trước đây Tô Ôn Ngọc nằm viện cũng đã từng dùng khung tập đi này, hầu hết là sau khi phẫu thuật chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường, bác sĩ quan sát một thời gian thì thấy cậu đã có thể xuống giường, đề nghị cậu không nên nằm mãi trên giường như thế, không có lợi cho cơ thể đang phục hồi, có thể đứng dậy đi bộ xung quanh hành lang mỗi ngày.
Khi đó chân Tô Ôn Ngọc chẳng còn chút sức lực nào nữa, cậu chỉ có thể vịn vào khung tập đi mà bước đi.
Không chỉ những bệnh nhân mà cả hầu hết những người già yếu chân đều sử dụng khung tập đi này để đi lại, đối với Tô Ôn Ngọc thì thứ này tiện lợi và an toàn hơn nạng rất nhiều.
“Anh lấy những thứ này ở đâu thế?” Tô Ôn Ngọc hỏi.
“Phòng y tế, tôi thấy họ có nên đã thuê về.” Chu Tự đỡ cậu từ dưới đệm lên, bảo cậu dùng thử khung tập đi: “Tôi có cảm giác cậu dùng nạng kiểu gì cũng sẽ ngã, cái này an toàn hơn một chút, cậu thử xem sao.”
Tô Ôn Ngọc không cãi được, đúng là cậu không biết cách dùng nạng, với cả khi sàn nhà trơn, nạng cũng không an toàn bằng khung tập đi.
Cậu vịn lên khung tập đi đi hai bước trong phạm vi có hạn của phòng kí túc xá, dùng rất tốt.
Ít nhất là cậu đã có thể tự mình đi vệ sinh, không cần làm phiền Chu Tự dìu cậu đi.
“Khi ra ngoài thì dùng xe lăn, đi lại trong kí túc xá thì dùng khung tập đi.” Chu Tự sắp xếp sẵn cho cậu.
Tô Ôn Ngọc dùng khung tập đi vào nhà vệ sinh một chuyến, rửa tay xong thì lại vịn khung tập đi đi ra, thậm chí còn không cần thời gian làm quen với khung.
Chu Tự không ngờ cậu lại quen nhanh như vậy. Hắn đặt hộp cơm lên bàn của cậu, nhắc nhở: “Ăn xong rồi ngủ trưa, một giờ rưỡi chiều tôi sẽ gọi cậu dậy đi học.”
“Cảm ơn anh ~” Tô Ôn Ngọc ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó lại vội vã mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn.
Đồ ăn hôm nay Chu Tự mang về cho cậu là đồ ăn nhanh của căn tin tầng một, hai món chay một món mặn, hộp cơm trưa đầy ắp như sợ cậu ăn không đủ, bên cạnh còn có một chén canh cà chua trứng.
Tô Ôn Ngọc ngửi thấy mùi đồ ăn mà nước miếng ứa hết ra, gắp miếng đùi gà lớn lên cắn một cái, đôi môi nhạt màu dính một lớp nước óng ánh.
Chu Tự tạm cất xe lăn vào trong góc phòng, cũng quay về chỗ ngồi của mình ăn cơm.
Hôm nay trời nóng bức, hắn vừa chạy tới chạy lui ở bên ngoài nên ra không ít mồ hôi, vốn dĩ đang không có tâm trạng ăn uống, quay sang thì nhìn thấy Tô Ôn Ngọc ăn đến hai má căng phồng, trông có vẻ đồ ăn khá ngon, không hiểu sao hắn lại đột nhiên cảm thấy đói, sau đó ăn hết đống đồ ăn mua về.
Điều hòa trong phòng bật ở nhiệt độ thấp, sau khi cơm nước xong, Chu Tự đã cảm thấy mát mẻ hơn trước khá nhiều. Trước khi lên giường ngủ trưa, hắn vào nhà vệ sinh, lấy khăn ra thấm nước rồi lau qua mồ hôi trên người, sau đó mới lên giường.
Tô Ôn Ngọc ăn xong cũng dọn dẹp bàn, đặt rác chung chỗ với Chu Tự, thoải mái nằm trên đệm trải dưới sàn.
Tiết học buổi chiều bắt đầu lúc một giờ ba mươi, Chu Tự dùng xe lăn đưa Tô Ôn Ngọc đến lớp học trước rồi mới chạy đến lớp của mình.
Bởi vì tiết học buổi chiều của cậu là ở trong một tòa nhà, giảng đường chẳng qua chỉ là đổi từ tầng hai lên tầng bốn, với cả ở đây cũng có thang máy nên cậu không cho Chu Tự đi tiếp nữa, mà là tự mình đẩy xe lăn theo sau các bạn sinh viên khác đi thang máy lên tầng trên, sau khi đến giảng đường ở tầng bốn rồi thì nhắn cho Chu Tự bảo mình đã đến nơi an toàn.
Một tuần tiếp theo, Tô Ôn Ngọc và Chu Tự cứ thế mà sống chung với nhau, cũng coi như hòa hợp.
Mãi cho đến cuối tuần, các tân sinh viên năm nhất chính thức báo danh nhập học.