Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 37: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Không gian phòng ký túc xá trường đại học S không quá rộng, nhưng khoảng cách giữa hai bên giường vẫn có độ rộng tầm một mét rưỡi.

Lúc này, cả phòng ngổn ngang đồ đạc của Tô Ôn Ngọc, kín cả lối đi.

Ba chiếc vali của cậu mở toang hoác lấn hết không gian trống, bên trong nào là quần áo, quần dài, nào là giày dép vứt lung tung rải rác như đống rác.

Chu Tự trân trối nhìn Tô Ôn Ngọc ngồi xổm bên ghế gấp quần áo, khó khăn lắm mới gấp được một cái trông tạm ổn. Cậu vừa đứng dậy liền đυ.ng đổ chồng sách xếp sau lưng, khiến sách rơi tứ tung xuống đất.

Tô Ôn Ngọc vội xoay người nhặt sách, thế nào lại không may đạp lên một tờ giấy nằm trên sàn, trượt chân một cái, luống cuống chỉ kịp bám vào cái ghế gần nhất bên cạnh.

Kết quả là, đống quần áo nhăn nhúm cậu vừa gấp xong để trên ghế cũng theo đó văng hết xuống đất.

Chu Tự: “…”

Hắn thật sự mở rộng tầm mắt rồi.

Sao có người có thể vụng về đến mức tay chân như không phải của mình vậy chứ.

Tô Ôn Ngọc dọn đồ mà chẳng ngăn nắp gì cả, lo được phần đầu thì bỏ bê phần cuối, thậm chí ngay cả phần đầu cũng không làm xong, mọi thứ đều bừa bộn khắp nơi.

Phần lớn quần áo của cậu thậm chí còn chưa bóc mác, đồ mới cứ thế rơi vãi khắp sàn, nhàu nhĩ thành đống, khiến Chu Tự – người có chút ám ảnh cưỡng chế – lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Tô Ôn Ngọc chổng mông ôm một đống sách trong lòng, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu. Vừa quay người lại, thấy Chu Tự đứng ở cửa ký túc xá, mắt cậu lập tức sáng lên, vui vẻ nói: “Anh về rồi!”

Chu Tự nhìn cảnh tượng trong ký túc xá với vẻ mặt nặng nề. Thật sự mà nói, hắn hối hận rồi.

Lẽ ra hắn nên chuyển ra ngoài sống, như thế cho dù phòng của Tô Ôn Ngọc có bừa bộn đến đâu thì hắn cũng mắt không thấy, tâm không phiền, chẳng liên quan quái gì đến hắn.

Nhưng giờ đây hai người lại sống chung trong một ký túc xá, sự sạch sẽ ngăn nắp của phòng cũng phần nào ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Tự.

Và lúc này tâm trạng của hắn đang rất tệ.

“Tôi chỉ mới đi ra ngoài nửa tiếng thôi.” Mấy từ cuối, Chu Tự gần như nghiến răng gằn từng chữ nói.

Tô Ôn Ngọc ôm một chồng sách đặt lên bàn, nhưng lại không để vững, mấy cuốn trên cùng rơi lộp bộp xuống đất, khiến gân xanh trên trán Chu Tự cũng nổi rõ.

“Anh mới đi có nửa tiếng thôi à?” Tô Ôn Ngọc lại ngồi xổm xuống nhặt mấy cuốn sách bị rơi không biết bao nhiêu lần lên, tay trái xoa eo, tay phải lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ kiểu "dọn lâu quá, mệt quá", nói: “Em lại có cảm giác mình đã thu dọn cả buổi trời rồi anh mới về đấy.”

Chu Tự hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng trào.

“Cậu nói cho tôi biết, cái phòng ký túc xá như thế này là kết quả của việc cậu ‘thu dọn’ đấy hả?” Chu Tự nhìn ống đựng bút không biết lăn đến chân mình từ lúc nào, gân xanh trên trán giật giật.

Giữa việc đá văng ống đựng bút hay cúi xuống nhặt lên, Chu Tự - chứng ám ảnh cưỡng chế tái phát - chọn nhặt lên. Nhờ lợi thế chân dài, hắn cố tìm một chỗ an toàn giữa đống lộn xộn trên sàn rồi đặt mạnh ống đựng bút vào góc sâu nhất trên bàn của Tô Ôn Ngọc.

Hắn không tin đặt ở đây rồi mà Tô Ôn Ngọc còn làm rơi ống đựng bút được nữa!

Tô Ôn Ngọc giật mình trước hành động mạnh tay của hắn, vội vàng nhắc nhở: “Anh nhẹ tay lại đi, ống đựng bút này làm từ nhựa, dễ vỡ lắm.”

Nghe vậy, Chu Tự suýt chút nữa không kìm được mà bóp nát ống đựng bút.

Không biết dọn thì thôi, lại còn dám ý kiến ý cò.

Tô Ôn Ngọc nhìn cơ bắp căng cứng trên cánh tay hắn, có chút ngưỡng mộ mà vỗ vỗ: “Rắn chắc thật.”

Chu Tự lập tức buông ống đựng bút ra, như bị điện giật, tránh xa khỏi Tô Ôn Ngọc, cảnh giác nói: “Cậu làm gì mà cứ táy máy tay chân thế?”

Tô Ôn Ngọc giơ cánh tay mình ra so với tay của hắn, cảm thán: “Đâu có đâu, chỉ là em ngưỡng mộ cơ bắp của anh thôi. Nếu em cũng có được vóc dáng như anh thì tốt biết bao.”

Chu Tự tưởng tượng khuôn mặt đẹp phi giới tính của Tô Ôn Ngọc kết hợp với cơ bắp lực lưỡng như một tay đô vật.

Thôi, tốt nhất đừng tưởng tượng nữa.

Thật kinh khủng.

“Thôi, không biết dọn thì ngồi lên giường đi, đừng cản đường.” Chu Tự bóp trán, cảm thấy tính khí của mình khi ở với Tô Ôn Ngọc đúng là đang được tôi luyện không ngừng, vậy mà hắn vẫn có thể nhịn được.

Nghe vậy, Tô Ôn Ngọc càng vui mừng hơn: “Anh giúp em dọn thật hả?”

Chu Tự: “Không thì sao? Chờ cậu dọn đến đốt cả ký túc xá rồi chết chung cả lũ với nhau à?”

Đầu Tô Ôn Ngọc đầy dấu chấm hỏi, không hiểu nổi Chu Tự đang nghĩ gì.

Chu Tự mất kiên nhẫn phất tay, đẩy cậu về phía giường: “Thôi, mau leo lên giường đi, đừng cản đường.”

Hắn thật sự không hiểu nổi lúc đầu Tô Ôn Ngọc lấy đâu ra tự tin mà đuổi quản gia đi, để giờ tất cả mọi việc xui xẻo đều rơi vào tay hắn.

Dù bị chê bai, Tô Ôn Ngọc cũng không giận mà ngược lại còn rất vui vì Chu Tự chịu giúp dọn dẹp. Cậu cố gắng tìm chỗ đặt chân, cẩn thận di chuyển đến bên thang rồi vịn hai bên, chuẩn bị leo lên giường.

Ban đầu leo vài bước còn dễ, Tô Ôn Ngọc thấy rất đơn giản.

Nhưng khi gần leo lên trên cùng, cậu bắt đầu loay hoay, mắc kẹt lưng chừng không biết làm sao. Giường trên của ký túc xá là hai giường dùng chung một thang, mà thang thì lại dựng đứng, không có tý độ dốc nào cả.