Chu Tự vốn định bụng sau khi tới trường sẽ đi siêu thị sắm đồ dùng. Hiện tại số dư thẻ ngân hàng của hắn đã có thêm nhiều số 0 hơn trước, dù vẫn chưa thích ứng với thân phận con nhà giàu, nhưng tiền thì vẫn phải tiêu.
Chờ đến khi quản gia và trợ lý chuyển hai bộ ga giường cùng các loại đồ dùng cá nhân từ trên xe bán tải cuống, Chu Tự mới nhận ra mình đã lo lắng dư thừa.
Thi Phái sớm đã chuẩn bị tất cả.
Sau khi tìm được phòng ký túc số 10303, Chu Tự lấy thẻ IC quẹt khóa cửa, "bíp" một tiếng, giống hệt như nhận phòng ở khách sạn, ấn vào nắm cửa là có thể mở.
Tô Ôn Ngọc bên cạnh nhìn, kinh ngạc há to miệng.
"Cửa ký túc mở như vậy sao? Không cần chìa khóa sao?" Tô Ôn Ngọc tò mò cực kỳ.
Chu Tự vừa mới mở cửa ra nửa chừng, liền bị Tô Ôn Ngọc kéo tay đóng cửa lại.
Chu Tự: "..."
Hắn giống như bị điện giật rút tay lại, nhíu mày nhìn cậu: "Lại muốn làm gì?"
Sau đó hắn nghe một tiếng "bíp", Tô Ôn Ngọc cầm thẻ IC trên cổ, khom người kề sát vào, cửa lại được mở ra.
"Hóa ra là như vậy." Tô Ôn Ngọc mở mang kiến thức.
Bàn tay buông thõng bên người Chu Tự nắm thành quả đấm, hắn không hiểu Tô Ôn Ngọc đang giả ngu cái gì.
Chẳng lẽ cậu chưa từng ở khách sạn? Chưa từng dùng thẻ quẹt mở cửa phòng?
Đang giả bộ làm bạch liên hoa đơn thuần trước mặt hắn sao?
Chu Tự tức giận đẩy cửa phòng ra, mở đường cho quản gia và trợ lý chuyển đồ vào.
-
Ký túc xá khoa chính quy của đại học S thống nhất bốn người một phòng, giường ở trên, bàn học ở dưới, mỗi người một tủ đựng đồ, phòng tắm không rộng lắm nhưng bồn rửa và vòi sen đều có đủ, thậm chí có phân chia khu vực khô ướt, khu vực vòi sen được ngăn cách bởi một lớp cửa kính.
Trước kì nghỉ hè, ký túc xá đại học S không phải thế này, chẳng qua vì chuyện Tô gia muốn đẩy nhanh quá trình chuyển trường cho Chu Tự nên ngoài khoản quyên góp cho thư viện và phòng thí nghiệm ra, họ còn tài trợ chi phí sửa sang lại hàng loạt các phòng ký túc, ngay cả giường ngủ và bàn học cũng đổi mới.
Thật ra Tô Đoan Hồng và Thi Phái cũng không ngờ tới, sự quyết định ngoài ý muốn của họ lại tạo điều kiện thuận lợi cho hai đứa con trai của mình vào ở.
Tô Ôn Ngọc dạo quanh một vòng từ trong ra ngoài phòng, còn ra ban công ngó một cái, sau đó vui vẻ nhìn Chu Tự nói: "Môi trường ở đây không có tệ hại như anh nói."
Chu Tự không nói nên lời, chỉ có thể hy vọng một tuần nữa bạn cùng phòng tới đông đủ để Tô Ôn Ngọc cảm nhận được diện mạo chân thực của ký túc xá.
Sau khi quản gia và trợ lý dọn hết hành lý vào, ôm chăn nệm hỏi: "Hai thiếu gia ngủ giường nào?"
Chu Tự bị tiếng thiếu gia làm nổi da gà, hắn xoa xoa cánh tay, cũng không sửa lại cách gọi, vỗ vào cái giường bên cạnh nói: "Tôi nằm cạnh ban công."
Tô Ôn Ngọc đảo mắt nhìn ba cái giường còn lại, quyết định chọn cái sát cạnh Chu Tự, nói: "Tôi nằm cạnh anh tôi."
Chu Tự: "..."
Tô Ôn Ngọc khăng khăng ngủ sát giường hắn, Chu Tự cũng hết cách, chỉ đành để mặc cho quản gia trải ga lên hai cái giường.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Chu Tự thấp giọng cảnh cáo Tô Ôn Ngọc: "Tối nay đàng hoàng cho tôi."
Tô Ôn Ngọc không hiểu: "Em ngủ không có ngáy."
Ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu.
Chu Tự bỏ cuộc không nói với Tô Ôn Ngọc đang giả ngu nữa, ngược lại hắn muốn nhìn xem cậu có thể diễn tới khi nào.
Chờ quản gia chuẩn bị giường cho hai người xong, Chu Tự ngăn quản gia đang định giúp hắn sắp xếp tủ quần áo: "Còn lại để tôi."
Chu Tự không có thói quen để người khác hầu hạ, nhìn bọn họ bận trên bận dưới, còn bản thân đứng im không làm gì hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Quản gia nghe vậy thì buông hành lý của hắn xuống, quay sang xách đồ của Tô Ôn Ngọc.
Tô Ôn Ngọc cũng bắt chước cản quản gia lại: "Không cần đâu, tôi cũng tự làm."
Quản gia kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: "Thật sự không cần tôi sao?"
Tô Ôn Ngọc cảm thấy người này quá coi thường mình, thu dọn đồ đạc có gì khó đâu, cậu gật đầu liên tục đẩy quản gia ra cửa: "Tôi tự làm được, hôm nay mọi người vất vả rồi, mau về trước đi."
Vẻ mặt quản gia không mấy tin tưởng, nhưng Tô Ôn Ngọc vẫn kiên trì tự mình thu dọn nên quản gia cũng hết cách, chỉ đành gọi những người khác ra ngoài.
"Vậy phần còn lại cậu tự thu dọn, chúng tôi về trước?" Quản gia hỏi lại lần nữa.
Tô Ôn Ngọc gật lia lịa: "Yên tâm đi, tôi làm được."
Quản gia không yên tâm tý nào, nhưng đành bó tay, Tô Ôn Ngọc không muốn cho bọn họ hỗ trợ, mấy người quản gia chỉ có thể bỏ về trước.
Cuối cùng bên ngoài cửa phòng chỉ còn lại trợ lý của Tô Đoan Hồng, anh ta gật đầu với Chu Tự, nói: "Còn một số thủ tục cần làm, tôi đưa cậu qua đó trước?"
Chu Tự không muốn phiền trợ lý chờ hắn, liền để hành lý trong tay xuống, gật đầu: "Được."
Lúc ra cửa, Chu Tự còn cảnh cáo Tô Ôn Ngọc không được táy máy đồ của hắn, sau đó mới quay đầu xuống lầu với trợ lý.
Hôm nay chỉ có mình Chu Tự nhập học, nên thủ tục làm rất nhanh chóng, ngồi trên xe đi đi về về một vòng, trừ thời gian di chuyển thì chỉ mất có mười phút đồng hồ.
Chu Tự ngẫm nghĩ, còn chưa qua nửa giờ, một mình Tô Ôn Ngọc trong phòng chắc chưa đến mức gây ra sóng gió gì.
Nhưng đây chỉ là ảo tưởng của hắn, khi Chu Tự đứng trước của phòng ký túc, trông thấy đồ đạc hành lý bừa bộn nằm ngổn ngang đầy đất, còn Tô Ôn Ngọc thì đang cặm cụi thu dọn, càng dọn càng lộn xộn.
Trong nháy mắt Chu Tự tan vỡ, hắn biết mình đoán sai rồi.
Hóa ra Tô Ôn Ngọc mới chính là bạn cùng phòng "bất ổn" khiến huyết áp người khác tăng cao.!!
Trước khi chờ bạn cùng phòng mới đến ở, Chu Tự dường như đã cảm nhận được cuộc sống tệ hại khi sống chung với Tô Ôn Ngọc trong một tuần tới.