Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 35: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Ký túc xá nam nằm phía bắc trường đại học S, rất gần cổng phía bắc của trường.

Nhìn từ bên ngoài khu ký túc xá trông giống khu dân cư bình thường, cao năm tầng và không có thang máy.

Tô Ôn Ngọc ôm balo níu vạt áo Chu Tự, hào hứng kiễng chân nhìn vào cửa ký túc xá.

"Đi đàng hoàng, đừng lộn xộn."

Con đường gần cửa ký túc xá có hơi dốc, Chu Tự thấy vali có xu hướng trượt xuống, hắn vươn tay giữ lấy hai chiếc vali gần nhất, đồng thời thấp giọng nhắc Tô Ôn Ngọc ngoan ngoãn chút.

Bộ quần áo chỉnh tề bị Tô Ôn Ngọc lôi lôi kéo kéo đến xộc xệch.

Tô Ôn Ngọc đứng dưới lầu, tận mắt chiêm ngưỡng ký túc xá giống hệt trên tivi, nội tâm nhảy nhót phấn khích.

Cậu kéo áo Chu Tự, cái miệng nhỏ liến thoắng không ngừng, thoả sức tưởng tượng đến cuộc sống tương lai tươi đẹp trong ký túc xá.

Chu Tự nghe cậu nói muốn đi tắm cùng mình, mí mắt hắn giật giật, lập tức chặt đứt trí tưởng tượng của cậu: "Trong ký túc xá có tắm vòi sen."

Cho nên cậu mau từ bỏ ý định tắm cùng tôi đi.

Dù hắn có bốc mùi hôi hám cũng sẽ tuyệt đối không vào nhà tắm cùng Tô Ôn Ngọc!

Tô Ôn Ngọc nghe vậy có chút tiếc nuối: "Không có buồng tắm sao?"

Chắc là có, nhưng Chu Tự không nói, trực tiếp cắt đứt ngọn nguồn khát vọng muốn tắm cùng hắn của Tô Ôn Ngọc.

Tô Ôn Ngọc chỉ có thể tạm thời loại bỏ mục tiêu tắm cùng bạn bè ra khỏi danh sách kế hoạch sống trong ký túc xá.

Thủ tục đăng ký vào ký túc xá không khó, Tô Ôn Ngọc thậm chí không cần tự mình lo liệu, trợ lý Tô Đoan Hồng phái tới đã thay cậu sắp xếp tất cả, bọn họ chỉ cần đi gặp dì quản lý ký túc ghi tên lại là có thể vào ở.

Vì số lượng giường ở ký túc xá nam tương đối hạn chế nên chỉ còn một số giường trống dành cho sinh viên năm hai và năm ba.

Nếu chỉ có mình Chu Tự vào ở thì có thể dễ dàng ghép phòng cho hắn, nhưng vì Tô Ôn Ngọc một mực muốn ở chung nên nhà trường chỉ có thể sắp xếp cả hai đến ở phòng cho sinh viên năm nhất.

Nhưng một tuần nữa sinh viên năm nhất mới chính thức đến trường báo danh, không gian trong ký túc xá rất lớn, do thư viện và phòng thí nghiệm đều do Tô gia quyên góp nên nhà trường rất chu đáo sắp xếp cho họ vào ở trong ký túc xá tầng ba phía đông.

Vừa không phải lo lắng lầu một có nhiều muỗi, cũng không cần lo tiếng ồn ào của học sinh lên xuống cầu thang, ban ngày đón ánh sáng cũng rất tốt.

Chu Tự không rõ những sắp xếp này, lúc vào hắn chỉ cung cấp căn cước và thẻ IC nhà trường đã gửi cho hắn trước đây.

Đến khi trợ lý hoàn tất thủ tục, Chu Tự lấy thẻ IC từ tay Tô Ôn Ngọc, khi bước vào ký túc xá yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, hắn mới phát hiện không đúng.

Lúc kiểm tra thông tin với dì quản lý ký túc, Chu Tự thuận miệng hỏi sao khu này không có ai, sau đó hắn mới biết đây là khu vực ký túc dành cho sinh viên năm nhất, mà sinh viên năm nhất thì một tuần sau mới nhập học.

Cơ hồ trong nháy mắt hắn có ý định muốn quay về.

Một tuần sau mới nhập học, vậy có nghĩa là khoảng thời gian sắp tới chỉ có hai người hắn và Tô Ôn Ngọc ở trong cùng một ký túc xá!

Chu Tự bỗng cảm thấy căn hộ ngoài trường cũng không đến nỗi không ở được!

Con người đôi khi là vậy, có mâu thuẫn có đối lập mới nhận ra lựa chọn mình ghét bỏ lúc trước tốt biết bao nhiêu.

Nhưng nhìn Tô Ôn Ngọc lưng đeo ba lo hớn hở nhảy nhót quanh ký túc xá hết sờ đông lại ngó tây, đề nghị dọn ra ngoài đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở vào.

Đòi ở ký túc xá là hắn, bây giờ mà đổi ý thì rất không có tiền đồ.

Nhưng quan trọng là, tại sao hắn cứ phải trốn tránh Tô Ôn Ngọc?

Cẩn thận ngẫm lại, với tay chân gầy gò của Tô Ôn Ngọc, dù nửa đêm đột nhiên hứng khởi muốn tấn công hắn, cũng phải cân nhắc xem thân thể nhỏ bé kia có chịu nổi một đấm của hắn không.

Ở cùng một phòng chỉ cần đơn giản chú ý không để cậu chiếm tiện nghi là được.

Cùng lắm thì sau này không cởi trần trong ký túc xá, muốn thay áo thay quần thì vào nhà vệ sinh, giữ khoảng cách an toàn với Tô Ôn Ngọc là được.

Chỉ cần chịu đựng đến ngày tân sinh viên nhập học, với tính nết ưa nuông chiều từ bé của Tô Ôn Ngọc, chắc chắn không trụ nổi trong ký túc xá, không bao lâu sẽ phải dọn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Chu Tự cảm thấy một tuần này cũng không đến nỗi khó sống, sau khi Tô Ôn Ngọc đăng ký với dì quản lý xong thì cùng quản gia và trợ lý xách hành lý lên lầu.