Chiều ngày cuối cùng trước khai giảng, Tô Ôn Ngọc dọn ra được ba vali lớn.
Chu Tự chỉ đem theo một cái vali, vẫn là cái hắn thường dùng trước khi trở về Tô gia.
Hắn nhìn ba chiếc vali 24inch bên cạnh Tô Ôn Ngọc, im lặng chốc lát, hỏi: "Cậu định chuyển hết cả nhà đến ký túc xá sao?"
Tô Ôn Ngọc vất vả chuyển hành lý xuống lầu, nghe thế thì lau mồ hôi trên trán nói: "Toàn là đồ hữu dụng đó, ngoài quần áo để thay, còn có khăn mặt, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, vở bút các thứ, rất nhiều thứ cần đem theo."
Chu Tự nhếch môi, rất muốn nói ngoài quần áo cần thiết thì những thứ còn lại đều có thể mua trên trường.
Hơn nữa, đại học S chỉ cách nhà có hơn một giờ đi xe, nếu thực sự cần thứ gì đó, hoàn toàn có thể chờ đến cuối tuần về nhà lấy.
Nhưng nhìn vẻ mặt hào hứng cứ như thể lần đầu vào sống trong ký túc xá trường học của Tô Ôn Ngọc, lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở vào, tuỳ cậu đi.
Buổi chiều trở lại trường học, Tô gia đặc biệt phái hai người đưa tiễn bọn họ.
Một là cần sắp xếp chuyện Chu Tự chuyển trường, đưa hắn đi làm quen chào hỏi các giáo viên.
Hai là lo lắng chuyện Tô Ôn Ngọc vào ký túc xá, Thi Phái hiểu rõ tính nết đứa nhỏ này, biết cậu ngay cả ra giường cũng không biết trải, nên mới phái người đi theo giúp đỡ.
Chiếc Maybach trần thấp và một chiếc xe bán tải chở theo hành lý của hai người rời khỏi Tô gia, Tô Ôn Ngọc ngồi ghế sau chiếc Maybach mơ màng buồn ngủ.
Chu Tự ngồi cạnh cậu, ngăn cách giữa hai người là cái yên dài, Chu Tự có thể thoải mái tựa ghế chơi điện thoại mà không cần lo lắng Tô Ôn Ngọc động tay động chân, làm ra loại chuyện như giả bộ tựa lên vai hắn ngủ chẳng hạn.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc một giờ, sau đó chạy tiếp hơn mười phút nữa, cuối cùng cũng tới cổng đại học S.
Bình thường xe không thể chạy thẳng vào trường học, nhưng Tô gia là nhà đầu tư lớn của đại học S, lúc xe chạy đến cổng trường, bảo vệ nhận ra biển số xe, đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Vì vậy, trong giờ cao điểm các sinh viên quay về trường, mọi người đều đồng loạt thấy một chiếc Maybach chạy thẳng vào đại học S.
Có người nhận ra chiếc xe này, lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi vào nhóm.
[Báo!! Đây là xe của thiếu gia họ Tô kia!! Sao hôm nay cậu ta lại trở về trường?]
Trong nhóm rất đông thành viên, tin tức mới đăng một giây, lập tức có người phản hồi: [Hiện tại cũng chưa chắc là xe của cậu ta.]
[Ha ha ha ha ha ha thâm thật đấy, chẳng lẽ Tô gia đã đuổi cậu ta đi rồi?]
[Nghe nói đã đón thiếu gia thật về, còn giữ lại tên thiếu gia giả làm gì? Nếu cậu ta biết điều thì nên nhường đường cho thiếu gia thật, ngoan ngoãn quay về thân phận thực sự của mình đi.]
[Tôi thật sự rất muốn nhìn xem cậu ta còn vênh mặt sai khiến ai được nữa không, nghĩ đến bộ dạng trước kia của cậu ta tôi lại phát phiền.]
[Hình như xe chạy vào ký túc xá nam, có ai biết chuyện gì không?]
......
Không khí trong nhóm im lặng chốc lát, tựa hồ đang chờ đợi tin tức bên phía ký túc xa nam.
Khoảng chừng hơn mười giây sau, có người trong nhóm lên tiếng.
[Mẹ bà.]
[Hình ảnh.JPG]
[Mấy người nhìn đi, người xuống xe cùng Tô Ôn Ngọc có phải là thiếu gia thật trên tin tức không?]
Hai giây sau, cả nhóm bùng nổ.
[Mẹ nó, thiếu gia thật và thiếu gia giả học cùng trường?]
[Tôi có điều muốn hỏi, thiếu gia thật làm thế nào vào được đại học S, quả nhiên kẻ có tiền không gì không làm được, muốn chuyển trường thì chuyển trường.]
[Sao hai người họ lại ở cùng ký túc xá? Tô Ôn Ngọc bị đuổi ra khỏi nhà nên phải vào ký túc xá?]
Có người ở cạnh ký túc xá nam trả lời: [Hình như không phải, có mấy cái vali lận, hình như thiếu gia thật cũng ở ký túc xá.]
Mọi người: [......]
[Tình huống gì đây? Phất nhanh quá nên chưa quen? Nhà cao cửa rộng không thích lại thích chui vào ký túc xá bốn người chật chội?]
[Không biết, nhưng có thể chắc chắn Tô Ôn Ngọc không bị đuổi ra khỏi Tô gia.]
[Vì sao? Cậu ta bị buộc phải vào ký túc xá với thiếu gia thật, cho dù không bị đuổi cổ thì địa vị cũng chẳng khác gì đứa con ghẻ được nhận nuôi.]
[Ừm...... Cũng chưa chắc.]
Người nọ chụp một bức hình, trong ảnh Tô Ôn Ngọc trông rất tươi tắn, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời rạng rỡ như sáng lên, mỉm cười nói gì đó với thanh niên cao lớn bên cạnh.
Thanh niên cao lớn hơi cúi đầu, chăm chú nghe cậu nói chuyện.
Trên tay Tô Ôn Ngọc không có hành lý, ngược lại thanh niên đi cạnh trong tay xách theo hai vali lớn, một cái màu đen một cái màu tím nhạt.
Cái màu tím nhạt có vẻ là của Tô Ôn Ngọc, bởi vì nó không phù hợp với khí chất của một thanh niên cao lớn.
Người nọ nói: [Tôi vừa nghe Tô Ôn Ngọc gọi anh trai vô cùng thân thiết, thiếu gia thật còn giúp cậu ta xách hành lý.]
[Cậu ta không chỉ không bị đuổi khỏi Tô gia, mà còn gọi huynh xưng đệ với thiếu gia thật, quan hệ có vẻ rất tốt!]
Lời này vừa nói ra, một đám phấn khích chờ xem trò vui lập tức mất hứng.