Chu Tự không ngờ trước đây Tô Ôn Ngọc không ở ký túc xá trường học mà lại ở căn hộ bên ngoài.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Tô gia giàu có như vậy, Tô Ôn Ngọc lại là cậu ấm được nuông chiều từ bé, không thích ở cùng những người khác trong ký túc xá cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu có điều kiện ra ngoài ở riêng thì chẳng ai muốn chen chúc trong ký túc xá làm gì cả.
"Con vẫn ở ký túc xá." Chu Tự im lặng một lúc rồi từ chối đề nghị của Thi Phái.
Sau khi trải qua chuyện qυầи ɭóŧ đêm qua, sự cảnh giác của hắn đối với Tô Ôn Ngọc đã lên đến đỉnh điểm.
Tuy hiện tại hai người cùng sống trong căn biệt thự, nhưng được cái diện tích căn biệt thự khá lớn, mỗi người một phòng nên cảm giác chung đυ.ng không quá rõ ràng.
Nhưng nếu dọn ra ngoài ở thì không chắc.
Chu Tự thậm chí còn lo lắng ở ngoài không có ai quản Tô Ôn Ngọc, rất có khả năng nửa đêm cậu dám chui vào phòng hắn.
Lo lắng suy xét tới lui, Chu Tự quyết định từ bỏ căn hộ thoải mái mẹ Tô sắp xếp, lựa chọn sống trong ký túc xá của trường.
"Mới khai giảng, con muốn tiếp xúc với nhiều bạn học một chút." Chu Tự lấy một lý do có vẻ hợp lý, khiến Thi Phái cũng không tiện khuyên hắn nữa.
"Nói vậy cũng đúng, nếu con ở trong trường không thoải mái thì lại nói với mẹ." Thi Phái nói.
Chu Tự gật đầu: "Được."
Tô Ôn Ngọc vừa húp canh trứng vừa nghe hai người nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy không ổn!
Nếu Chu Tự ở trong trường, hai người lại không học cùng ngành, nếu cuối tuần hắn không về nhà, vậy chẳng phải cả tuần hai người sẽ không chạm mặt?
Vậy thì kiếm giá trị phản diện kiểu gì, làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây?
"Con!" Tô Ôn Ngọc cấp tốc giơ tay, nuốt nhanh ngụm canh trứng cuối cùng trong miệng, vội vã nói: "Con cũng ở ký túc xá, con ở chung ký túc xá với anh!"
Ánh mắt rét lạnh thấu xương của Chu Tự quét tới.
Quả nhiên là cậu thích tôi!
Bày đặt nhà lớn không ở lại muốn chen cùng ký túc xá với hắn, quả nhiên Tô Ôn Ngọc có mưu đồ quấy rối hắn.
Chu Tự càng thêm kiên định Tô Ôn Ngọc là gay, còn âm mưu bẻ cong hắn.
"Ký túc xá thường là bốn người một phòng, có lẽ cậu sẽ không thích cảnh này." Chu Tự muốn chặt đứt ý niệm trong đầu Tô Ôn Ngọc, ký túc xá nam được hắn miêu tả vô cùng kinh khủng: "Bạn cùng phòng đôi khi sẽ không giặt tất, thường xuyên chơi game thâu đêm suốt sáng ồn ào cậu sẽ không ngủ được."
Tô Ôn Ngọc chưa từng đi học, cũng chưa từng được trải nghiệm cuộc sống trong ký túc xá trường học, nghe Chu Tự nói vậy thì có hơi chùn bước.
Nhưng nhớ đến nhiệm vụ phản diện, Tô Ôn Ngọc lại cảm thấy không sao!
"Em sẽ mua mặt nạ chống độc và nút bịt tai." Tô Ôn Ngọc nói: "Mua thêm mấy cái chia cho anh!"
Chu Tự trầm mặc, lịch sự từ chối: "...... Cảm ơn, tôi không dùng."
Tô Ôn Ngọc kiên trì muốn ở ký túc xá, còn muốn ở cùng Chu Tự.
Chu Tự rất muốn cự tuyệt, nhưng nếu quá cương quyết sẽ khiến ba mẹ Tô nghĩ rằng hắn và Tô Ôn Ngọc quan hệ không tốt, khiến cả hai lo lắng rồi lại tìm hắn tâm sự.
Thôi đi, muốn ở đâu thì ở.
Chu Tự cho rằng với cái tính công tử bột của Tô Ôn Ngọc thì chưa quá mấy ngày cậu sẽ tự bỏ ra ngoài thôi.
Thi Phái muốn khuyên Tô Ôn Ngọc mấy câu, nhưng Tô Đoan Hồng lại cười "ha hả" chen ngang: "Con nên vào ký túc xá ở để trải nghiệm một chút cảm giác vườn trường thực thụ, trước đây quá nuông chiều con, ra ngoài ăn khổ một chút rèn luyện cũng tốt."
"Còn nhớ cái thời chúng ta còn trẻ......"
Tô Đoan Hồng chuẩn bị thao thao bất tuyệt thì bị Thi Phái tàn nhẫn bịt miệng.
"Được rồi đến giờ rồi, lái xe đang chờ bên ngoài, ông đi làm đi." Thi Phái thúc giục.
Tô Đoan Hồng trợn mắt lườm bà: "Bà để tôi nói hết câu đã."
"Tối về nói sau, đi đi đi, đi làm đi." Thi Phái không kiên nhẫn đuổi người.
Chưa nói đến trẻ con bây giờ chẳng đứa nào thích nghe trưởng bối cứ luôn miệng nói "Thời trước chúng ta thế này, thời trước chúng ta thế kia", mà ngay cả Thi Phái cũng không thích nghe lão già Tô Đoan Hồng lải nhải, toàn là khoác lác, hai tai bà nghe đến đóng kén luôn rồi.
"Được rồi, hai đứa muốn ở ký túc xá thì để mẹ tìm người sắp xếp, nếu không ở quen thì lại dọn ra ngoài, dù sao thì mẹ cũng đã mua nhà gần trường, cũng không cần phải đi đâu xa." Thi phái nhịp nhịp ngón tay.
Và thế là chuyện Tô Ôn Ngọc và Chu Tự cùng ở chung ký túc xá cứ như vậy được quyết định.
Ngoại trừ Chu Tự, những người khác đều rất hài lòng với quyết định này.
-
Tới gần ngày khai giảng, Tô Ôn Ngọc bận rộn muốn chết, thậm chí còn không rảnh đi phá Chu Tự.
Bởi vì nguyên chủ chưa từng ở ký túc xá nên Tô Ôn Ngọc phải lên mạng hỏi tìm những đồ dùng cần thiết đem theo, dựa theo danh sách trên mạng cung cấp, từng món từng món đồ đều được cậu sắp xếp chuẩn bị mang vào ký túc xá.
Sắp khai giảng, tâm trạng Tô Ôn Ngọc còn có phần phấn khởi và hồi hộp.
Ở thế giới thực, vì sức khoẻ không tốt nên quanh năm phải sống trong viện điều dưỡng từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành, các lớp học của cậu đều là gia sư đến tận nhà dạy cho, cậu chưa bao giờ biết được cảm giác được đến trường là như thế nào.
Đôi khi nhìn thấy khung cảnh sôi động náo nhiệt của trường lớp trên tivi, nói không khao khát là giả, nhưng với tình trạng sức khoẻ lúc đó của bản thân, cậu biết rõ nguyện vọng đến trường sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Nào ngờ đến thế giới nhỏ này cậu lại có cơ hội trải nghiệm cảm giác đến trường!
Tuy là học đại học, chuyên ngành của nguyên chủ cậu xem cũng không hiểu, nhưng đây là đến trường đi học đó!!
Có thể lên lớp học tập cùng bạn bè, tan học thì cùng nhau đùa giỡn nói chuyện phiếm, cùng nhau xếp hàng ra căn tin lấy cơm, ăn cơm cùng bạn bè, tối đến còn có thể đi tắm cùng nhau!
Tô Ôn Ngọc chưa từng trải nghiệm cảm giác tắm cùng nhiều người, những chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vô cùng hào hứng!