Sự chú ý của Tô Ôn Ngọc đều đổ dồn vào bữa sáng trước mặt Chu Tự, nên không nghe thấy bố mẹ đang tranh cãi chuyện gì.
Đến khi Chu Tự kéo ghế ngồi xuống, Tô Ôn Ngọc mới lưu luyến dời mắt, cậu có chút nghi hoặc hỏi nhỏ: "Sao anh không mặc quần áo em tặng?"
Nguyên bộ hôm nay hắn mặc, từ đầu đến chân không có thứ gì là đồ cậu tặng.
Tô Ôn Ngọc xoắn xuýt hỏi: "Mấy bộ em đưa cho anh, anh không thích cái nào sao?"
Những bộ quần áo đó đều được cậu chọn lựa theo phong cách ăn mặc thường ngày của Chu Tự.
Chẳng lẽ không hợp gu hắn?
Chu Tự liếc nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của Tô Ôn Ngọc, cho rằng cậu đang cố ý nhắc tới vấn đề này.
Bên ngoài thì làm bộ hỏi hắn sao không mặc quần áo cậu tặng, nhưng thực tế là đang thăm dò xem hắn có mặc qυầи ɭóŧ cậu mua hay không!
Chu Tự hung hăng cắn một miếng bánh quế, tưởng tượng đang cắn Tô Ôn Ngọc, trầm giọng nói: Đừng tưởng tôi không biết âm mưu của cậu, tôi đã cảnh cáo cậu, đừng có giở trò với tôi."
Chu Tự quét mắt nhìn Thi Phái và Tô Đoan Hồng, thấy cả hai đều không chú ý bên phía hắn, thấp giọng nói tiếp: "Nếu cậu chịu yên phận thì tôi còn có thể là anh trai cậu, nếu cậu còn tiếp tục tái phạm thì đừng trách tôi không khách khí."
Tô Ôn Ngọc nghe mà mù tịt, hỏi 520 trong đầu: "Anh ta nói vậy là sao? Chẳng lẽ biết tôi đang lợi dụng anh ta để cày điểm phản diện?"
520 phủ nhận: [Không đâu, chuyện giá trị nhân vật phản diện ở thế giới này chỉ có tôi và cậu biết.]
520 tra xét dữ liệu, phân tích từ hành vi tặng quần áo của Tô Ôn Ngọc tối qua đến tất cả phản ứng hôm nay của Chu Tự, cuối cùng cho ra một lý luận khoa học: [Theo tôi phân tích, đại khái Chu Tự vẫn cho rằng cậu là đồng tính luyến ai, hơn nữa còn là kiểu rễ tình đâm sâu với hắn, cho nên tối qua cậu mới tặng hắn quần áo, sáng nay còn cố ý hỏi sao hắn không mặc.]
Tô Ôn Ngọc mê man: "Là như vậy thật à?"
"Nhưng tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi, tôi không phải đồng tính luyến ái, cũng đâu có thích anh ta."
520 đáp: [Trên đời có rất nhiều đàn ông tự luyến không thèm nghe giải thích, luôn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, Chu Tự có lẽ là người như vậy, đối với người như thế, cậu đừng để tâm quá nhiều, chỉ cần hơi quan tâm một chút sẽ lại khiến hắn tự suy diễn nhiều thêm.]
Tô Ôn Ngọc thông suốt: "Thì ra là thế."
Kiến thức mới đã được tiếp thu.
"Vậy tức là giá trị phản diện tối qua tăng lên là do sau khi Chu Tự nhận quần áo tôi tặng liền cho rằng tôi thích anh ta nên cảm thấy ghê tởm?"
[Có khả năng này.] 520 đột nhiên nảy ra sáng kiến: [Nếu đã như vậy, sau này trừ lúc làm nhiệm vụ, bình thường cậu cứ giả bộ là gay cố ý tiếp cận hắn, như vậy giá trị phản diện chắc chắn lên như diều gặp gió!]
520 hí hửng tưởng tượng về tương lai tươi sáng, nó chắc chắn đây là con đường đúng đắn để tăng giá trị phản diện!
Tô Ôn Ngọc cảm thấy khó xử: "Nhưng tôi không biết tiếp cận anh ta thế nào."
520 nghĩ nghĩ: [Thì cứ bình thường như bây giờ thôi.]
Tô Ôn Ngọc mở to mắt: "Ý cậu là bình thường tôi cư xử với anh ta rất giống gay? Không phải chỉ là tương tác bình thường giữa anh em thôi sao?"
520 đáp: [Chỉ cần Chu Tự cảm thấy gay là được, cách nghĩ của cậu không quan trọng, dù sao thì cũng là xoát giá trị phản diện của hắn.]
Tô Ôn Ngọc nghĩ nghĩ một chốc, cảm thấy 520 nói rất có lý.
520 trấn an: [Mà cho dù cậu không biết làm gì thì tôi sẽ dạy cậu, yên tâm đi!]
Tô Ôn Ngọc "Ò" một tiếng, gật đầu.
Tóm lại. nếu có con đường đơn giản hơn để kiếm thêm giá trị phản diện, Tô Ôn Ngọc sẽ không bỏ qua.
Dù sao mỗi một giá trị phản diện đều là hi vọng sống sót sau này của cậu.
Chỉ là cách này cậu nghĩ mãi cũng không thông suốt, càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ quái.
Nhân vật phản diện bình thường sẽ cố ý câu dẫn nam chính để khiến hắn ghê tởm sao?
Tô Ôn Ngọc cảm thấy cậu và 520 đã mở ra một con đường mới cho những kẻ phản diện độc ác.
Sau khi mọi người đã ăn sáng xong, bữa sáng của Tô Ôn Ngọc mới được bưng lên, là một chén canh trứng, một chén rau luộc mềm và mì thịt heo bằm.
Nước canh trứng bồng bềnh sóng sánh, rải thêm chút hành thái phía trên, trông rất ngon mắt.
Lực chú ý của Tô Ôn Ngọc lập tức bị bữa sáng hấp dẫn, không quan tâm vai ác hay phản diện gì nữa, cầm thìa lên cúi đầu ăn cơm.
Thi Phái ngồi đối diện cười tủm tỉm nhìn hai đứa con, đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ tay nói: "Đúng rồi, đúng lúc hai đứa có ở đây, mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa."
Tô Ôn Ngọc ngậm một thìa canh trứng ngẩng đầu, chớp chớp mắt hỏi bà có chuyện gì.
Thi Phái nói với Tô Ôn Ngọc: "Một tuần nữa đại học S khai giảng rồi, mẹ đã chuyển trường cho Chu Tự sang đại học S, tuy không học cùng ngành với con, nhưng vẫn là học cùng trường, sau này hai đứa sẽ là bạn học."
Tô Ôn Ngọc trợn mắt, lúc này cậu mới nhớ, thân phận hiện tại của mình vẫn là sinh viên, còn phải đến trường đi học.
Thi Phái nhìn sang Chu Tự, nói: "Lúc trước đi học Ôn Ngọc vẫn ở trong căn hộ gần trường, nhưng căn hộ này nếu ở hai người thì hơi chật, nên mẹ đã mua căn lớn hơn, đợi đến khi khai giảng hai đứa qua đó mà ở, cuối tuần được nghỉ thì cùng nhau về nhà, được không?"