Tô Ôn Ngọc tặng quần áo xong thì hài lòng trở về giường ngủ, 520 bất ngờ vui vẻ reo hò: [Chúc mừng kí chủ! Giá trị nhân vật phản diện đang tăng lên!!]
Tô Ôn Ngọc chả hiểu mô tê gì ngồi bật dậy: "?"
Vì sao?
Là vì quần áo cậu tặng khiến hắn không vui?
Tô Ôn Ngọc ngơ ngác nghe 520 nói giá trị phản diện tăng lên rất nhiều, ít nhất có thể đổi được năm mươi tích phân.
Trong khi Tô Ôn Ngọc hoàn thành một nhiệm vụ cùng lắm chỉ được hai mươi tích phân, tự nhiên được nhiều tích phân như vậy cứ như có cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Đến tận lúc đi ngủ, Tô Ôn Ngọc vẫn chẳng hiểu sao giá trị phản diện của cậu lại tăng đột biến như vậy.
Sáng hôm sau, có lẽ do hoang mang cả đêm, nên sáu giờ sáng cậu đã tỉnh dậy.
Sau khi thức dậy, Tô Ôn Ngọc lại nhắm mắt nằm thêm một lát, nhưng nằm mãi vẫn không ngủ tiếp được nên chậm rì rì bò dậy đứng lên đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, Tô Ôn Ngọc mở hé cửa sổ sát đất để thông gió, trùng hợp nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ lầu dưới.
Cậu tò mò nhìn xuống, trông thấy Chu Tự mặc cái áo đen cộc tay đang chạy bộ dọc theo con đường dưới sân phơi.
Tô Ôn Ngọc vội kêu to: "Anh!"
Chu Tự nghe tiếng cậu gọi, bước chân chậm lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
"Chào buổi sáng anh trai." Tô Ôn Ngọc nhiệt tình vẫy tay.
Chu Tự hơi nhíu mày, không biết hắn nghĩ tới cái gì, chỉ tuỳ ý gật đầu với Tô Ôn Ngọc một cái rồi xoay người bỏ đi.
Tô Ôn Ngọc khó hiểu nghiêng đầu, hạ cái tay đang giơ xuống, hỏi 520: "Tôi đắc tội anh ta lúc nào nhỉ?"
Rõ ràng tối qua còn cùng nhau ăn mừng sinh nhật rất vui vẻ mà, nhưng tại sao sau khi tặng quần áo xong thì giá trị phản diện lại tăng lên?
Hôm nay trông hắn còn không lạnh không nhạt......
Tô Ôn Ngọc cảm thấy tâm tình Chu Tự còn khó nắm bắt hơn cả mò kim đáy biển.
-
Bữa sáng Tô Ôn Ngọc ăn ở nhà chính cùng với Thi Phái và Tô Đoan Hồng.
Tô Đoan Hồng nhìn cậu có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày hừ một tiếng: "Giờ giấc nghỉ ngơi của con phải điều chỉnh lại, sắp khai giảng rồi mà cứ ngủ đến tận mặt trời lên cao thì còn ra thể thống gì."
Thi Phái vỗ nhẹ Tô Đoan Hồng một cái, nhíu mày: "Nếu ông quan tâm đến sức khoẻ của thằng bé thì nói chuyện cho đàng hoàng, nói khó nghe như vậy làm gì?"
Tô Đoan Hồng mạnh miệng cả đời, đương nhiên không chịu thừa nhận đang quan tâm Tô Ôn Ngọc, ông hừ một tiếng cúi đầu uống cà phê, không nói gì.
Bữa sáng hôm nay theo thực đơn phương Tây, bao gồm bánh mì nướng cuộn xúc xích tiêu đen kiểu Pháp, bánh quế và mì ống thịt xông khói phết bơ, đều là những món khó tiêu.
Tô Ôn Ngọc chưa từng ăn những món này, có hơi tò mò mùi vị, cậu cầm dao nĩa cắt một miếng xúc xích định nếm thử.
Kết quả còn chưa kịp bỏ vào miệng thì ngoài nhà ăn đã vang lên tiếng bước chân, Chu Tự mặc đồng phục thể thao rộng thùng thình, vai đeo một cái túi chéo xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn liếc nhìn một vòng, Tô Ôn Ngọc vội vã nhét miếng bánh mì cuộn xúc xích vào miệng, sau đó buông dao nĩa ngậm chặt miệng, làm bộ chưa ăn gì hết.
Chu Tự cụp mắt, hắn nhìn đĩa bánh mì nướng rõ ràng đã bị xẻo mất một miếng, sau đó lại nhìn hai cái má phồng lên của Tô Ôn Ngọc, giấu đầu hở đuôi, hắn nhíu mày.
Thi Phái vui vẻ khi thấy Chu Tự: "Hôm nay con ăn sáng ở nhà sao?"
Nói xong, không đợi Chu Tự trả lời, bà nhanh chóng kêu đầu bếp mang lên một phần nữa.
"Không cần."
Chu Tự bước đến bàn ăn, chuyển toàn bộ bữa sáng của Tô Ôn Ngọc qua chỗ hắn, nói: "Con ăn phần này là được, kêu đầu bếp làm cho cậu ấy mấy món dễ tiêu hoá, hôm qua cậu ấy bị viêm dạ dày còn chưa khỏi, không thể ăn những thứ này."
Tô Đoan Hồng nghe vậy thì cau mày: "Viêm dạ dày? Sao lại viêm dạ dày?"
Thi Phái vừa sợ vừa gấp: "Ăn trúng thứ gì sao? Sao lại đột nhiên bị viêm dạ dày? Sao con không nói cho mẹ biết?"
Tô Ôn Ngọc sợ Chu Tự kể ra chuyện hôm qua cậu ăn một lúc bốn phần đá lạnh và một đống bánh ngọt, vội vàng kéo kéo áo nhắc hắn đừng nói, trong miệng cậu còn đang ngậm đồ ăn nên phát âm không rõ: "Không sao, con đi bệnh viện rồi, nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ."
"Chắc chắn là ăn bậy ăn bạ bên ngoài, đã sớm nói với con không được ăn linh tinh, toàn là đồ mất vệ sinh, đâu có được đảm bảo như đồ ăn trong nhà!" Tô Đoan Hồng lên tiếng răn dạy.
Tô Ôn Ngọc cúi đầu, nhìn thì có vẻ cậu đang im lặng nghe mắng như con gà con, nhưng thực tế thì nhân lúc cúi đầu lén nhai nuốt miếng bánh mì cuộn xúc xích còn trong miệng.
Ăn ngon thật, đáng tiếc chỉ được ăn một miếng.
Ai mà ngờ Chu Tự đột nhiên xuất hiện, không phải hắn chạy tới đây chỉ để bắt cậu nghe theo lời bác sĩ đó chứ?
Tô Ôn Ngọc nghĩ đến giá trị phản diện tăng lên bất thường đêm qua, cảm thấy chắc là không phải.
Thi Phái đau lòng xoa xoa đầu cậu, kêu đầu bếp làm cho cậu bữa sáng dễ tiêu hoá, sau đó lại quay sang trừng mắt với Tô Đoan Hồng.
"Được rồi, đứa nhỏ bị bệnh ông cũng không biết, giờ nói mấy câu đó có ích gì, sau này chú ý đến thằng bé một chút là được."
Tô Đoan Hồng bị vợ nói cho á khẩu, hồi lâu mới lẩm bẩm một câu: "Chẳng phải tôi cũng đang quan tâm nó sao."
"Quan tâm thì nói cho dễ nghe một chút, tối ngày chỉ biết răn đe." Thi Phái tức giận.
Nhưng tính tình Tô Đoan Hồng vốn là như vậy, không thể sửa trong một sớm một chiều, bị vợ mắng một trận, ông ngửa đầu uống hết ngụm cà phê cuối cùng, dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa.