Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 30: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Sau khi ăn bánh kem xong, Chu Tự đứng dậy dọn bàn.

Tô Ôn Ngọc ngồi cạnh nhìn hắn: "Anh biết không? Thực ra từ nhỏ em luôn hy vọng có một người anh trai, lúc em còn nhỏ luôn quấn lấy mẹ, đòi bà ấy sinh anh trai cho em."

Đáng tiếc mẹ không thực hiện được nguyện vọng của cậu, chưa nói đến bản thân cha mẹ không muốn sinh thêm đứa thứ hai, nếu có sinh thì cũng không thể sinh ra anh trai cho cậu.

Sự thật này là một đả kích lớn đối với Tô Ôn Ngọc khi bé, cậu khóc rất lâu mới dỗ nín được.

Nào ngờ đất trời xui khiến cậu đến thế giới này lại có được một người anh trai.

Chu Tự nở nụ cười, chẳng biết hắn có tin hay không, chỉ vỗ nhẹ đầu cậu, thúc giục: "Được rồi, lên lầu ngủ đi."

Tô Ôn Ngọc không buồn ngủ, nhưng nhìn ra sự mệt mỏi trên người hắn, cậu nghe lời đi lên lầu.

Rửa mặt qua loa xong, Tô Ôn Ngọc thay bộ đồ ngủ sạch sẽ nằm lên giường, mắt nhìn trần nhà nói với 520: "Tôi rất vui khi được đến thế giới này."

520 bíp bíp hai tiếng đáp lại, Tô Ôn Ngọc nằm trong chăn lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, dứt khoát xuống giường chạy sang phòng thay đồ.

Lúc trước Tô Ôn Ngọc đã mua rất nhiều quần áo, ngoại trừ mua cho bản thân cậu còn mua rất nhiều cho Chu Tự, Tô Ôn Ngọc muốn đền bù bộ quần áo bị dính rượu hôm đó của hắn.

Tô Ôn Ngọc cảm thấy đêm nay chính là lúc thích hợp, nhanh chóng lôi hết tất cả quần áo mà cậu đã đặt mua cho Chu Tự ra nhét vào mấy cái túi to, lảo đảo đá văng cửa kéo xềnh xệch sang phòng Chu Tự.

"Anh ơi! Mở cửa!" Tô Ôn Ngọc không còn tay gõ bèn lấy chân đá đá vào cửa, cất giọng gọi to.

Chu Tự vừa mới ra khỏi phòng tắm nghe thấy tiếng gọi, hắn vô thức cúi đầu nhìn cái khăn đang quấn quanh hông mình.

Không thể cứ để vậy mà ra mở cửa, Chu Tự quyết đoán mặc quần áo vào trước sau đó mới xỏ dép ra mở cửa, cau mày hỏi: "Lại làm gì......"

Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Ôn Ngọc cố hết sức nhét bốn cái túi to vào lòng.

"Tặng quần áo cho anh."

Cậu thở phì phò, mới đi có mấy bước mà đã mệt muốn đứt hơi.

Chu Tự nhìn túi to túi nhỏ đầy quần áo, lại nhìn ngón tay Tô Ôn Ngọc vì xách đồ mà đỏ cả lên, bất đắc dĩ nói: "Trong tủ của tôi có rất nhiều quần áo."

Trước khi Chu Tự được đón về, Thi Phái và Tô Đoan Hồng đã dựa theo kích thước của hắn mà sắm rất nhiều quần áo bốn mùa, kiểu dáng chất liệu nào cũng có, chật kín cả phòng thay đồ lớn, thậm chí không biết đến bao giờ hắn mới mặc được hết.

Chỉ là Chu Tự cảm thấy quần áo cũ của hắn vẫn có thể mặc được, hơn nữa đi làm thêm ở tiệm bánh cũng không cần thiết phải bận đồ mắc tiền, nên hắn mới không động vào số quần áo mới đó.

Tô Ôn Ngọc sợ lại phải xách những túi đồ đó về nên vội vàng nói: "Những quần áo này đều mua theo số đo của anh, nếu anh không lấy em cũng không trả lại được, em cũng không mặc được size lớn như vậy."

Chu Tự đánh giá vóc dáng cậu một chút, lại tưởng tượng khi cậu mặc quần áo của hắn lên người, quả thực là mặc không vừa, nhưng có thể dùng để mặc đi ngủ.

"Được rồi, tặng anh quần áo, ngày mai nhớ mặc đó ~" Tô Ôn Ngọc không chờ hắn trả lời, vội vã phất tay chạy về phòng mình.

Chu Tự nhìn cửa phòng Tô Ôn Ngọc đóng lại, hắn bất đắc dĩ ôm đống quần áo vào phòng.

Vốn định tắm rửa xong thì đi ngủ, nhưng nhìn bốn túi quần áo lộn xộn rối tung, chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn phát tác, lại thở dài lấy từng bộ ra khỏi túi lần lượt gấp lại.

Ngoài áo phông và sơ mi, còn có các loại quần thể thao và quần âu.

Dưới đáy của cái túi cuối cùng, Chu Tự bất ngờ lấy ra hai hộp qυầи ɭóŧ chưa mở.

Mới đầu hắn còn tưởng Tô Ôn Ngọc đưa nhầm, cho đến khi nhìn thấy số đo trên qυầи ɭóŧ.

"..............."

Không sai, là mua cho hắn.

Từ khi nào Tô Ôn Ngọc biết rõ cả số size qυầи ɭóŧ hắn mặc!?

Là do hôm đó cậu nhìn thấy hắn trong nhà vệ sinh??

Bị cậu nhìn thấy rõ ràng hết cả!?

Chu Tự cầm qυầи ɭóŧ đúng size mình mặc, mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

Hắn hiểu rồi, tặng quần áo và những thứ khác đều chỉ là nguỵ trang, hai hộp đồ lót này mới là mục đích chân chính của cậu.

Là cậu muốn cho hắn biết, cậu đã hiểu rõ hắn trong lòng bàn tay?

Không đúng, không chỉ đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ muốn khiến hắn mỗi lần mặc qυầи ɭóŧ đều sẽ nhớ đến cậu?!!?

Chu Tự cảm thấy hắn đã tìm ra chân tướng, thẹn quá hoá giận lập tức nhét qυầи ɭóŧ xuống đáy tủ!

Quả nhiên Tô Ôn Ngọc vẫn không buông bỏ được tà tâm với hắn.

Đêm nay cậu ôm hắn nhiều lần như vậy, còn cố ý phả hơi thở lên cằm hắn, vốn tưởng là do cậu vui vẻ vì cái bánh kem, hoá ra đều là ý đồ của một tên gay muốn tiếp cận hắn.

Hắn không nên mềm lòng!!

Hắn thề, sau này dù có không còn qυầи ɭóŧ để mặc! Cho dù có phải ở truồng! Cũng tuyệt đối không bao giờ chạm vào hai hộp qυầи ɭóŧ này!!

Hơn nữa, ngày mai hắn phải cảnh cáo Tô Ôn Ngọc bớt dùng mấy chiêu trò ngu ngốc lại.

Hắn là thẳng nam!!

Rất rất thẳng!!!