Trên tay Chu Tự đang xách đồ, hắn muốn đẩy Tô Ôn Ngọc ra nhưng lại sợ làm hỏng bánh, đứng đơ người để cậu ôm.
Trông Tô Ôn Ngọc nhỏ gầy như thế, nhưng khi đâm vào lòng hắn lại giống như viên đạn nhỏ, đâm vào trái tim đang đập khiến nó trật nửa nhịp, thình thịch.
Lúc Tô Ôn Ngọc ngẩng đầu lên nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào cằm hắn, khiến Chu Tự vô thức gật đầu một cái.
"Là mua cho em sao?" Tô Ôn Ngọc không nhận được cậu trả lời, liền hỏi lại.
Chu Tự né tránh ánh mắt sáng ngời của cậu, nói: "Buông tay ra trước."
Tô Ôn Ngọc không buông, dáng vẻ uỷ khuất.
Chu Tự ngửa đầu nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn thật sự chưa từng thấy đứa con trai nào biết làm nũng như vậy, cố ý lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp để dễ dàng khiến người khác xiêu lòng.
Còn nói không phải gay, đàn ông con trai bình thường ai lại đi ôm một người đàn ông khác rồi làm nũng?
Chỉ có mỗi cái bánh kem, cũng chẳng phải thứ gì quý giá, mà đã vui vẻ hào hứng như vậy.
"Là cho cậu, buông tay." Chu Tự phức tạp nói.
Tô Ôn Ngọc nghe vậy mới chịu buông hắn ra, giơ tay hoan hô, ye ~/(@^o^@)/~
Chu Tự xách bánh vào nhà, không quên nhắc nhở: "Tuy là mua cho cậu, nhưng không được ăn nhiều."
Tình trạng viêm dạ dày của Tô Ôn Ngọc phải truyền dịch cả buổi chiều mới đỡ được một chút, thân là anh trai, Chu Tự cảm thấy hắn cần phải trông coi không để cậu ăn quá nhiều.
"Biết rồi biết rồi." Tô Ôn Ngọc lon ton chạy theo hắn.
Kỳ thật cậu cũng không để ý có được ăn nhiều hay không, đối với cậu, chỉ cần có bánh sinh nhật thì hôm nay chính là ngày đặc biệt ý nghĩa.
Đồng thời, Tô Ôn Ngọc cũng vô cùng cảm ơn 520 đã đánh thức cậu.
Tô Ôn Ngọc vốn đã ngủ say trên ghế cạnh cửa sổ, cũng không biết Chu Tự đã về.
Là 520 theo dõi phát hiện dữ liệu của Chu Tự đang ở gần, ở trong đầu đánh thức cậu dậy.
Tô Ôn Ngọc dám chắc, nếu 520 không gọi cậu dậy, Chu Tự thấy phòng cậu đã tắt đèn, thì với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không gõ cửa gọi cậu ăn bánh, như vậy cậu sẽ lỡ mất ngày sinh nhật hôm nay.
Cho nên Tô Ôn Ngọc thực sự rất cảm ơn 520, trong đầu tưởng tượng ra mấy trái tim hồng.
520 cười hì hì: [Hôm nay là ngày đặc biệt nên sẽ không phân nhiệm vụ cho cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.]
Tô Ôn Ngọc lại bắn thêm mấy quả tim cho nó, cậu theo Chu Tự vào nhà, đi thẳng đến phòng ăn.
Đèn ở lầu một đều được Chu Tự bật lên, ánh đèn sáng tỏ, Tô Ôn Ngọc cũng nhìn rõ cái bánh kem hơn.
Trên bánh kem đắp rất nhiều bông hoa xinh đẹp, còn có chữ Sinh nhật vui vẻ.
Đây chính là loại mà Tô Ôn Ngọc muốn!
Trước khi Chu Tự mở cái bánh ra, Tô Ôn Ngọc đã tự giác ngồi vào bàn, ngoan ngoãn chờ đợi.
"Có muốn giống sinh nhật bình thường, hát chúc mừng rồi thổi nến không?" Chu Tự mở hộp lấy cái bánh đặt trước mặt Tô Ôn Ngọc, hỏi.
Tô Ôn Ngọc liên tục gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn hắn: "Anh sẽ hát chúc mừng sinh nhật cho em sao?"
Chu Tự trầm mặc, chưa nói có hát hay không, hắn lấy những cây nến sặc sỡ đủ màu ra, cẩn thận cắm quanh viền bánh, tránh khỏi dòng chữ chúc mừng sinh nhật.
"Muốn cắm mấy cây?" Chu Tự hỏi.
Tô Ôn Ngọc nghĩ nghĩ: "Hai mươi cây."
Chu tự: "?"
Cái bánh bốn tấc bé tý mà cắm đủ hai mươi cây nến thì có hơi chật chội, lẽ ra hắn nên lấy vài cây nến số.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt chờ mong của Tô Ôn Ngọc, được rồi, cắm hai mươi cây nến thôi mà, cũng không phải chia hai mươi phần bánh, tuỳ cậu đi.
Vì vậy, ngoài dòng chữ Sinh nhật vui vẻ, những chỗ trống trên bánh, trên cánh hoa đều bị Chu Tự cắm lít nhít đầy nến màu sắc sặc sỡ.
"Có đội nón sinh nhật không?" Chu Tự lại lấy ra một cái nón sinh nhật, ước chừng kích cỡ đầu của Tô Ôn Ngọc, điều chỉnh dây mũ xong rồi đưa qua cho cậu.
Tô Ôn Ngọc vội vàng cúi đầu: "Cảm ơn anh trai!"
Chu Tự khựng lại, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại tự tay đội lên cho cậu.
Nến đã đốt xong, mũ cũng đã đội xong.
Dưới ánh mắt lấp lánh đầy tính công kích của Tô Ôn Ngọc, Chu Tự lại nhận mệnh mở điện thoại bật bài hát Chúc mừng sinh nhật lên, dưới ngọn nến rực rỡ, mặt hắn vô cảm nói: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ......"
Tô Ôn Ngọc vỗ tay, cùng hắn hô to: "Chúc tôi sinh nhật vui vẻ ~~"
Bài hát sinh nhật kết thúc, nến nhiều màu cũng đã cháy hết một nửa, Tô Ôn Ngọc từ từ nhắm hai mắt, lớn tiếng ước nguyện: "Mong có thể khoẻ mạnh sống đến một trăm tuổi!"
Sau đó thổi tắt nến.
Chu Tự khẽ cười, tựa hồ chưa từng thấy ai có ước nguyện sinh nhật không phải phát tài hay sự nghiệp thành công, mà lại ước sống đến một trăm tuổi.
"Được rồi, cắt bánh." Chu Tự rút nến lên, cẩn thận dùng thìa loại bỏ hết sáp nến nhỏ xuống, cắt một miếng bánh nhỏ có bông hoa đặt vào cái đĩa trước mặt Tô Ôn Ngọc.
"Không được ăn nhiều." Chu Tự nói.
Tô Ôn Ngọc vô cùng nghe lời, dùng nĩa xúc một miếng bánh nhỏ, cảm nhận vị kem tan chảy nơi đầu lưỡi.
Phần bánh còn lại, Chu Tự hai ba miếng đã giải quyết sạch sẽ.
"Anh, bánh kem tối nay em sẽ nhớ cả đời."
Tô Ôn Ngọc ăn bánh, đôi mắt cong cong nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh đã cùng em mừng sinh nhật."
Chu Tự cảm thấy không đến mức phải nhớ cả đời, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của cậu, hắn lại không nói gì.
Tuy không rõ vì sao Tô Ôn Ngọc cứ khăng khăng hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng cứ kệ đi.
Chu Tự cũng không hỏi nguyên do, chỉ cùng cậu ăn mừng mà thôi.