Hứa Nhiên thu dọn phần bánh ngọt còn thừa trong tủ, nghe Chu Tự hỏi thì liếc nhìn thời gian, đáp: "Cậu cần à? Cần thì để tôi tranh thủ vào bếp làm nhanh một cái, nguyên liệu vẫn còn đủ."
"Ừ, làm cái bánh kem bốn tấc là được, không cần kiểu dáng quá phức tạp, bên trên viết chữ sinh nhật vui vẻ." Chu Tự lại bổ sung: "Bánh tròn."
"Bánh tròn bốn tấc, vậy lấy cái có sẵn trong tủ đi, vừa vặn còn dư một cái." Hứa Nhiên chỉ vào cái bánh trong tủ nói.
Chu Tự liếc nhìn, là một cái bánh gato kiểu dáng cầu vồng, trên mặt bánh vẫn còn chỗ để viết chữ chúc mừng sinh nhật.
Nhưng không hiểu sao hắn lại không vừa ý, nói: "Làm giúp tôi một cái khác đi."
"Được." Hứa Nhiên cũng không để ý, anh ra sau bếp, thuận miệng hỏi: "Sao tự nhiên lại mua bánh sinh nhật? Sinh nhật ai à?"
Chu Tự yên lặng chốc lát, đáp: "Đại khái không phải sinh nhật mà là muốn ăn sinh nhật."
Hứa Nhiên: "?"
Hôm nay còn chơi đánh đố nữa à?
Chu Tự không biết giải thích thế nào: "Cậu cứ làm là được, đúng rồi, l*иg cơm trưa nay Tô Ôn Ngọc mang tới cậu có biết để đâu không?"
Chu Tự đi vòng quanh khắp cửa hàng mà vẫn không thấy.
"Để trong phòng nghỉ." Hứa Nhiên đáp.
Chu Tự yên tâm, không mất là được.
Sau tám giờ trong tiệm không còn nhiều khách, nhân viên bên ngoài có thể ứng phó, Chu Tự theo Hứa Nhiên vào nhà bếp xem anh làm bánh.
Tay nghề của Hứa Nhiên là học được từ một đầu bếp làm bánh chuyên nghiệp, lúc tạo phôi bánh vô cùng khéo léo.
Chu Tự đứng tựa lưng vào tường nhìn một hồi: "Gần một tuần nữa phải đi học, cuối tuần mới có thời gian qua giúp cậu."
Hứa Nhiên đang đánh trứng, nói: "Cứ đi học đi, bây giờ cậu không thiếu tiền, hưởng thụ cho tốt khoảng thời gian đi học, nếu quá bận rộn tôi sẽ thuê thêm người."
Chu Tự không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Hứa Nhiên bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng, vội vàng giải thích: "Không phải tôi muốn phân rõ ranh giới với cậu, chẳng qua là thấy cậu vất vả nhiều năm như vậy, vừa đi học vừa đi làm, hai năm cuối đại học cứ chơi cho đã đi, chờ sau khi tốt nghiệp rồi tìm việc cũng không muộn."
Chu Tự "ừ" một tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Tô gia chuyển tôi đến trường đại học S."
Hứa Nhiên kinh ngạc: "Chuyển được sao?"
Chu Tự: "Ừ, đại học X và đại học S có trình độ ngang nhau, hơn nữa cả thư viện, phòng thí nghiệm và việc tu sửa tân trang lại ký túc xá đều do Tô gia đóng góp phần lớn, nên việc chuyển trường khá nhanh gọn."
Hứa Nhiên khϊếp sợ trợn mắt: "Không hổ là Tô gia."
Đúng là có tiền là có quyền.
Chu Tự cũng cảm thấy vậy, thậm chí đến tận bây giờ hắn vẫn không thể liên kết bản thân hắn với một đại gia đình giàu có như vậy.
Giống như một người đã quen vùng vẫy dưới bùn lầy bỗng nhiên được đưa vào cõi bồng lai tiên cảnh, trong chốc lát sẽ có cảm giác không thật.
Hứa Nhiên thực lòng vui thay cho hắn: "Đại học S cách khá xa chỗ tôi, cuối tuần cậu đừng tới nữa, thỉnh thoảng ghé chơi là được rồi, tận hưởng cho đã cuộc sống đại học đi, nói không chừng vào trường mới cậu lại tìm được đối tượng nói chuyện yêu đương."
Nói xong, Hứa Nhiên nháy mắt với hắn: "Nghe nói đại học S tuấn nam mỹ nữ nhiều lắm."
Chu Tự khỉnh bỉ nhìn anh, không muốn trả lời.
Đến chín giờ tối, bánh kem bốn tấc đã làm xong. Hứa Nhiên tỉ mỉ trang trí thêm mấy bông hoa lên bánh, dùng kem màu đen viết bốn chữ Sinh nhật vui vẻ, xong xuôi quay sang hỏi Chu Tự: "Thế này được chưa?"
"Được rồi." Chu Tự gói cái bánh kem của hắn lại, không quên lấy thêm mấy cây nến nhiều màu.
"Hôm nay tôi về trước, cậu tự dọn dẹp."
Hứa Nhiên phất tay: "Đi đi, chú ý an toàn."
Chu Tự gật đầu, vào phòng nghỉ lấy cặp l*иg cơm, xách theo bánh kem ra khỏi cửa tiệm.
Hắn vốn định ngồi tàu điện ngầm về nhà như mọi ngày, nhưng nhìn dòng người đông đúc chen chúc trên tàu, lại nhìn bánh kem trên tay, hắn do dự, đổi ý gọi taxi.
Khi về đến nhà đã hơn mười giờ tối, biệt thự hai tầng tối om, vị trí phòng của Tô Ôn Ngọc cũng không còn ánh đèn.
Chu Tự đứng dưới lầu ngước mắt nhìn lên, hắn khẽ cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy cái bánh kem trên tay thật ngớ ngẩn, còn bản thân hắn thì thật ngu xuẩn.
Ngay lúc Chu Tự cân nhắc có nên tự ăn hết cái bánh bốn tấc trong đêm nay hay không, căn phòng lầu trên đột ngột sáng đèn.
Tô Ôn Ngọc vừa mới tỉnh ngủ, dụi dụi mắt thò đầu ra ban công nhìn xuống chỗ hắn: "Anh?"
Chu Tự không lên tiếng, tầm mắt Tô Ôn Ngọc lập tức bị thứ trên tay hắn hấp dẫn.
Sau khi thấy rõ là thứ gì, hai mắt Tô Ôn Ngọc chậm rãi mở to, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, cậu nhoài người về phía trước mừng rỡ hô to: "Anh! Anh mua bánh sinh nhật cho em sao!"
Không chờ Chu Tự đáp lại, Tô Ôn Ngọc đã reo hò chạy xuống lầu, cậu lao ra khỏi cửa, tóc tai lộn xộn, trên mặt vẫn còn dấu vết mới ngủ dậy.
"Chu Tự!" Tô Ôn Ngọc gọi to cả họ tên hắn, lúc xông tới thậm chí còn không phanh lại, cứ thế đâm thẳng vào lòng hắn, lỗ mãng ôm lấy eo hắn.
Tô Ôn Ngọc hưng phấn ngẩng khuôn mặt nhỏ, lại không biết rằng giờ phút này hai người đã thân cận đến mức nào, ánh mắt cậu trong veo nhìn hắn, hỏi: "Là bánh sinh nhật cho em sao?"