Giá trị phản diện cứ chốc chốc lại tăng, chốc chốc lại dừng, Tô Ôn Ngọc vô tội ngồi trên ghế, ngơ ngác không hiểu Chu Tự bị làm sao.
Cậu đã nhận lỗi rồi mà?
520 vui vẻ đổi được không ít tích phân từ giá trị phản diện, luôn miệng tung hô Tô Ôn Ngọc quả nhiên là phản diện trời sinh.
Tô Ôn Ngọc thực sự oan uổng.
Sau khi truyền dịch xong, Chu Tự nhấn chuông gọi y tá, Tô Ôn Ngọc rũ mắt nhìn y tá rút kim ra khỏi mu bàn tay mình, cậu thuần thục đè lên vết kim đâm để cầm máu.
Trên đường trở về, dạ dày Tô Ôn Ngọc không còn đau, cậu chậm chạp theo sau Chu Tự ra bãi đỗ xe.
Lần này hắn không bỏ lại cậu nữa, khống chế tốc độ bước chân để Tô Ôn Ngọc có thể theo kịp hắn.
Sau khi lên xe, Chu Tự bật định vị, hỏi: "Đưa cậu về thẳng nhà?"
"Qua tiệm bánh trước." Tô Ôn Ngọc thoáng lên tinh thần, còn không quên lật lại nợ cũ: "L*иg cơm đem cho anh vẫn còn ở đó."
Chu Tự: "... Đến tối tôi sẽ mang về giúp cậu, bây giờ đưa cậu về nhà trước."
Nói xong không chờ Tô Ôn Ngọc phản đối, Chu Tự nhanh chóng xác định điểm đến rồi chở cậu về nhà.
Lúc về đến nhà đã hơn năm giờ chiều, Tô Ôn Ngọc đứng trước cổng biệt thự nhỏ hai tầng, bấu chặt kính xe không cho hắn đi.
"Tối về có thể mang cho em một cái bánh ngọt không? Muốn loại tròn tròn giống bánh sinh nhật ấy, còn phải có nến nhiều màu sắc." Tô Ôn Ngọc khua tay múa chân miêu tả.
Chu Tự cau mày: "Trưa ăn nhiều như vậy còn chưa đủ?"
"Không giống nhau mà." Tô Ôn Ngọc nói: "Cái lúc trưa ăn là hình tam giác, không giống bánh sinh nhật."
Chu Tự khó hiểu: "Cậu muốn bánh sinh nhật làm gì?"
"Ăn sinh nhật." Tô Ôn Ngọc nói: "Hôm nay là ngày hai mươi ba, em còn chưa nói cho anh biết, thật ra hôm nay là sinh nhật em, là tiểu thọ tinh của em, cho nên anh không được hung dữ với em."
Chu Tự: "..."
Hắn kỳ quái nhìn Tô Ôn Ngọc: "Nói láo cũng phải tìm lý do hợp lý một chút, tôi và cậu sinh cùng ngày, sao tôi không biết hôm nay là sinh nhật mình?"
Nếu không phải hắn và Tô Ôn Ngọc đều được bế ra từ phòng sanh cùng lúc, cân nặng cả hai cũng xấp xỉ nhau thì sẽ không đến nỗi bị ôm nhầm.
Cánh môi Tô Ôn Ngọc mấp máy, thật khó để giải thích nguyên nhân với hắn.
Bởi vì cậu đang nhắc đến sinh nhật của mình ở thế giới thật.
Ở thế giới thật Tô Ôn Ngọc ra đời vào ngày hai mươi ba tháng tám, lúc căn bệnh nan y phát tác cậu còn chưa kịp thổi nến, bánh mì nhỏ coi như bánh sinh nhật cũng chưa kịp ăn, cậu vẫn luôn nhớ mãi chuyện này.
Vốn dĩ Tô Ôn Ngọc định bụng sẽ ở lại tiệm bánh chờ đến khi Chu Tự tan làm rồi mua về một cái bánh sinh nhật nhỏ với mấy cây nến nhiều màu sắc.
Ai ngờ đột nhiên đau bụng phải đi cấp cứu mất nửa ngày trời.
Tô Ôn Ngọc nhìn vẻ mặt không tin của Chu Tự, có chút mất mát thu cái tay đang bấu kính xe về: "Được rồi, anh cứ coi như em muốn ăn đi."
Chu Tự trầm mặc nhìn cậu, phân rõ phải trái nói: "Bác sĩ dặn hôm nay cậu phải hạn chế ăn uống, muốn ăn bánh ngọt thì phải chờ thêm hai ngày."
Tô Ôn Ngọc cúi đầu cạy móng tay, nhỏ giọng: "Chờ thêm hai ngày thì không còn là sinh nhật nữa."
Chu Tự im lặng, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Tô Ôn Ngọc đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng hôm nay không phải sinh nhật cậu.
Có điều trước giờ Chu Tự vẫn luôn không hiểu nổi Tô Ôn Ngọc, cho nên lúc này hắn cũng không hỏi nhiều: "Lên lầu nghỉ ngơi đi, tối nay tôi sẽ mang l*иg cơm về cho cậu."
Tô Ôn Ngọc lùi lại một bước tránh đường cho hắn, chiếc xe lướt nhanh qua cậu một cách vô tình, chỉ để lại một làn khói trắng.
Sau khi lên nhà, tâm trạng Tô Ôn Ngọc vẫn luôn không tốt, cậu nằm trên cái ghế gần cửa sổ sát đất, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời xa xăm.
Khi đau bệnh là lúc tâm hồn người ta dễ yếu đuối nhất, hiện tại Tô Ôn Ngọc cũng đang bị vây trong trạng thái như vậy.
Lại phải kiểm soát ăn uống, lại không được ăn bậy, bị bệnh phải nghỉ ngơi, không được chạy loạn.....
Tô Ôn Ngọc nhắm mắt, không muốn nghĩ nữa.
Không sao.
Cậu tự an ủi chính mình, chỉ là viêm dạ dày cấp tính, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khoẻ lại.
Sau này cậu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ không ăn nhiều Mianmian Ice như vậy nữa.
Tô Ôn Ngọc nằm trên ghế lười đung đưa qua lại, bất giác ngủ mất.
-
Khi Chu Tự đến tiệm bánh thì đã hơn sáu giờ tối, lúc này trong tiệm đang rất đông khách, khu ăn uống bên cạnh cũng đã ngồi đầy người, còn có rất nhiều người xếp hàng chờ thanh toán đóng gói đồ ăn mang về.
Hứa Nhiên thấy hắn đã trở lại thì như gặp được cứu tinh: "Tốt quá! Cuối cùng cậu cũng về rồi! Người kia đâu, cậu ấy sao rồi?"
"Truyền dịch xong thì đưa về nhà, ăn quá nhiều đá lạnh, bị viêm dạ dày cấp tính, ổn rồi." Chu Tự mặc tạp dề, tiếp nhận công việc ở quầy thu ngân, thuần thục đóng gói và tính tiền cho khách hàng.
Chốc lát sau, nhờ vào hiệu suất làm việc hiệu quả của Chu Tự, cả hàng dài người đang xếp hàng đã vơi đi một nửa.
Hứa Nhiên thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, anh ra sau bếp đem mẻ bánh cuối cùng của tối nay xếp vào tủ.
Mãi cho đến khi xong đợt khách này, nhân viên trong tiệm mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Chu Tự nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ tối.
Bình thường đến chín giờ rưỡi tối tiệm bánh sẽ đóng cửa, nếu muốn làm một cái bánh sinh nhật, ít nhất phải hẹn trước một tiếng......
Nghĩ đến dáng vẻ ủ rũ héo hon của Tô Ôn Ngọc lúc hắn rời đi, Chu Tự có hơi do dự hỏi Hứa Nhiên: "Tối nay cậu có thời gian làm một cái bánh gato nhỏ không?"