Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 26: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Chu Tự nhét toa thuốc vào tay Tô Ôn Ngọc, lại thuần thục bế cậu leo lên khu truyền dịch ở lầu một, không để cho Tô Ôn Ngọc có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

"Em uống thuốc là được rồi, không muốn truyền dịch." Tô Ôn Ngọc giãy giụa.

Chu Tự vô cảm: "Vậy là cậu có thể xuống tự đi được rồi?"

Tô Ôn Ngọc ngưng giãy, ngoan ngoãn bị Chu Tự bế đi truyền dịch.

Kỳ thật Tô Ôn Ngọc đã quá quen thuộc với cảm giác truyền dịch, trước đây khi thân thể ốm yếu phải vào bệnh viện, uống thuốc không có tác dụng nên phải thường xuyên truyền dịch, cả cánh tay toàn là vết kim châm.

Nhưng cũng chính vì đã quá thường xuyên truyền dịch, mà thân thể của Tô Ôn Ngọc ở thế giới này vốn khoẻ mạnh, nên cậu mới theo bản năng mà kháng cự truyền dịch.

Điều này dường như đang nhắc nhở cậu, hiện tại cậu lại bệnh rồi, không còn khoẻ mạnh nữa.

Chu Tự không chú ý tới cảm xúc của Tô Ôn Ngọc, hắn chỉ để ý thấy dịch nhỏ giọt quá nhanh, yêu cầu y tá điều chỉnh chậm lại.

Người trong khu truyền dịch rất nhiều, bệnh nhân được sắp xếp ngồi dựa lưng trên ghế truyền dịch, còn người nhà chỉ có thể ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ.

Chu Tự thân cao chân dài, hắn ngồi trên cái ghế đẩu không có chỗ để chân, nhưng lại không thể bỏ mặc Tô Ôn Ngọc ở đây một mình, nên chỉ có thể cau mày chịu đựng.

Tô Ôn Ngọc tựa lưng vào ghế, rũ mắt nhìn hắn, có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, dạ dày không còn khó chịu nữa, sự mệt mỏi lăn lộn nửa ngày trời kéo tới khiến cậu bất tri bất giác ngủ mất.

Khi Chu Tự ngẩng đầu đã thấy Tô Ôn Ngọc hơi nghiêng đầu tựa vào ghế, thật sự đã ngủ rồi.

Rõ ràng lúc ngủ ngoan ngoãn như vậy, nhưng sao vừa mở mắt lại luôn làm hắn tức giận?

Chu Tự mắt không thấy tâm không phiền cúi đầu lấy điện thoại di động ra tìm một quán ăn sang trọng có lượt đánh giá tốt, đặt mua vài món ăn đưa tới.

Lúc Tô Ôn Ngọc tỉnh lại, bên cạnh cậu đã nhiều thêm một cái bàn nhỏ đầy đồ ăn.

"Tỉnh rồi à?" Chu Tự nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu liếc cậu một cái, nói: "Mua cháo trắng, đã hỏi bác sĩ, cậu có thể ăn một ít."

Tô Ôn Ngọc cảm thấy dạ dày cậu đã dễ chịu hơn, nhưng rất đói, cậu kêu Chu Tự múc cháo ra ăn.

Chu Tự thử độ ấm của cháo, thấy vẫn còn ấm thì mở nắp hộp đổ một nửa ra bát, lấy thìa đưa cho cậu.

Tay trái Tô Ôn Ngọc truyền dịch, chỉ có thể cầm thìa bằng tay phải, tư thế ngồi nghiêng có hơi bất tiện, cúi đầu múc từng chút từng chút cháo đổ vào miệng.

Chu Tự vốn định mặc kệ cậu, nhưng nhìn cái bộ dạng múc được một thìa lại loay hoay xoay tới xoay lui của cậu, hắn bực bội đoạt lấy cái thìa, bưng chén cháo đút lên miệng cậu: "Há miệng."

Tô Ôn Ngọc thụ sủng nhược kinh, vội vàng há miệng "A" một ngụm, rồi vội vàng nuốt xuống, lại tiếp tục há miệng nuốt ngụm thứ hai.

Chu Tự cảm thấy chi bằng Tô gia đừng tìm hắn về thì hơn, hiện tại cứ như gặp phải kiếp nạn, biến thành kẻ hầu hạ cho đứa em trai không cùng huyết thống.

Chờ sau khi Tô Ôn Ngọc ăn xong chén cháo nhỏ, Chu Tự rút tờ khăn giấy đưa đến sát miệng cậu: "Không được ăn nhiều, nhiêu đó thôi."

Tô Ôn Ngọc lưu luyến không rời nhìn nửa phần cháo còn lại: "Không ăn thì phí lắm."

Chu Tự mở hộp đồ ăn khác trên bàn, nói: "Tôi ăn."

Tô Ôn Ngọc khϊếp sợ trợn mắt, cậu vốn tưởng rằng hộp đồ ăn còn lại là cơm của bệnh nhân bên cạnh, không ngờ lại là của Chu Tự!

Ngoài cháo trắng, hắn còn mua thêm bánh bao, sủi cảo chiên và bánh đậu!!

"Dạ dày cậu không tốt, tạm thời chỉ có thể ăn cháo trắng, mấy thứ này đừng nghĩ tới." Chu Tự tàn nhẫn chặt đứt ý niệm vừa mới nhen nhóm trong đầu cậu, còn cố ý lấy hộp sủi cảo, hộp bánh bao và hai cái bánh nhân đậu cùng nửa phần cháo còn lại ăn ngon lành trước mặt cậu.

Phần cơm ở tiệm bánh hắn mới chỉ ăn một nửa đã bị gián đoạn, hiện tại đã đói muốn chết.

Tô Ôn Ngọc thèm chảy nước miếng, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Chu Tự, dáng vẻ đáng thương miễn bàn.

Chu Tự tàn nhẫn ăn hết sạch sẽ rồi dọn dẹp bỏ vào thùng rác, bắt đầu dạy bảo cậu: "Nếu cậu không ăn hết bốn phần Mianmian Ice thì cậu sẽ không bị viêm dạ dày cấp tính, những món này cậu đều có thể ăn."

Tô Ôn Ngọc chẹp miệng: "Lần đầu tiên em ăn Mianmian Ice, không biết ăn nhiều sẽ bị đau dạ dày."

Chu Tự: "...... Đây là kiến thức căn bản."

Tô Ôn Ngọc "Ồ" lên một tiếng, không biện giải thêm.

"Làm sao? Tự cậu ăn nhiều hại bụng mà còn háo hức như vậy?" Chu Tự hỏi.

Tô Ôn Ngọc che một bên tai: "Không nghe không nghe ba ba niệm kinh."

"......"

Chu Tự cảm thấy chắc chắn không phải do tính tình hắn không tốt, mà thực sự là Tô Ôn Ngọc quá biết chọc giận hắn.

Hôm nay chỉ mới gặp cậu có nửa ngày ngắn ngủi, Chu Tự không biết bản thân hắn đã bị tức chết bao nhiêu lần rồi.

"Tô Ôn Ngọc." Chu Tự rét lạnh gọi cậu.

Tô Ôn Ngọc nghe 520 báo giá trị phản diện vừa tăng lên thì len lén quan sát sắc mặt hắn.

Đυ.ng phải cái bản mặt nghiêm nghị đen thui của hắn, Tô Ôn Ngọc học theo ý tưởng vuốt ve cừu trước khi lấy lông nó, cậu chậm rãi buông tay xuống ngước mắt nhìn hắn, cố ý bày ra dáng vẻ con cừu non nhu thuận: "Em sai rồi anh ơi ~"

Chu Tự nghe mà toàn thân nổi đầy da gà, lửa giận vừa mới bốc lên đã lập tức bị dập tắt.

Sau đó hắn lại tự tức giận với chính bản thân mình, chẳng lẽ hắn đã thực sự hết cách với cậu?

Thật sự bó tay rồi.