520 trong đầu Tô Ôn Ngọc liên tục thông báo giá trị phản diện đang không ngừng tăng cao, cậu biết đủ thu tay, cười hì hì nói với Chu Tự: "Được rồi, đừng giận, em đùa thôi."
"Anh sẽ không tưởng là thật đấy chứ?" Tô Ôn Ngọc nhân tiện thêm dầu vào lửa.
Bàn tay nắm vô lăng của Chu Tự nổi gân xanh, hắn nhịn không quẳng Tô Ôn Ngọc xuống xe đã là nhân từ lắm rồi.
"Dạ dày không đau nữa đúng không?" Chu Tự lạnh lẽo mở miệng.
Tô Ôn Ngọc lập tức ngậm miệng, thành thật cài dây an toàn nghiêm chỉnh ngồi ngoan, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lái xe chú ý an toàn."
Chu Tự liếc cậu, Tô Ôn Ngọc mím môi, làm động tác khóa miệng.
Chu Tự thấy cậu đã chịu ngoan ngoãn, mới lạnh mặt đạp mạnh chân ga, dùng tốc độ sấm sét phóng tới bệnh viện gần nhất.
Bãi đậu xe của bệnh viện khá khó tìm, Chu Tự lái xe chở Tô Ôn Ngọc chạy mấy vòng mới tìm được chỗ đậu, khiến cho Tô Ôn Ngọc vốn đang khó chịu còn bị say xe, lúc xuống xe mặt cậu còn trắng hơn khi nãy.
Chu Tự làm bộ không thấy, lần này hắn không thèm đỡ cậu, tự bước về phía trước: "Đi theo, qua khoa cấp cứu trước."
Môi Tô Ôn Ngọc không còn tí máu, miễn cưỡng lê lết đi theo hắn, nhưng cậu không thể theo kịp tốc độ của Chu Tự, chỉ có thể dừng lại tại chỗ, khó chịu ôm bụng ngồi xuống.
Rõ ràng nhiệt độ bên ngoài đang là ba mươi bảy độ, nhưng Tô Ôn Ngọc lại đau đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, đứng ở ven đường lảo đảo lung lay như muốn té xỉu.
Có người qua đường chú ý đến tình huống của cậu, vội vàng lại gần quan tâm: "Cậu có ổn không? Khó chịu chỗ nào?"
Tô Ôn Ngọc lắc đầu, không còn sức nói chuyện.
Chu Tự phía xa xa dừng bước, hắn quay đầu nhìn lại.
Người qua đường nọ khom người muốn đỡ cậu lên: "Cậu đứng được không? Nếu không để tôi gọi người giúp cậu nhé."
Tô Ôn Ngọc không thích tiếp xúc với người lạ, cậu hơi né tránh bàn tay hắn, lúc ngẩng đầu mới phát hiện người qua đường nọ là một thanh niên khá trẻ, mặc đồng phục bóng rổ, trên cánh tay trái còn quấn băng gạc.
Lúc thanh niên nọ nhìn thấy mặt cậu, hắn thoáng sửng sốt.
Nam sinh trước mặt xinh đẹp hệt như búp bê, lòng hắn có chút kinh diễm.
Nhưng việc gấp rút bây giờ là phải đưa búp bê đi bệnh viện, cho nên thanh niên nọ vội vàng chìa cánh tay không bị thương của mình ra, nói: "Tôi có thể đỡ cậu dậy."
Tô Ôn Ngọc liếc nhìn lòng bàn tay có vết chai mỏng của hắn, do dự một chút, đưa tay ra.
Không đợi cậu kịp đặt tay lên, có cỗ sức mạnh từ phía sau đột ngột truyền tới, sau đó cả người Tô Ôn Ngọc nhẹ bẫng bay lên không trung.
Tô Ôn Ngọc sợ hú vía, còn chưa kịp kêu thành tiếng, một giọng nói lãnh khốc vang lên từ trên đỉnh đầu: "Không dậy nổi, không biết kêu tôi?"
Nghe ra tiếng Chu Tự, Tô Ôn Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cậu vỗ vỗ ngực mình, sau đó lí nhí oán trách: "Em tưởng anh không muốn chờ em."
Chu Tự: "..."
Hắn đúng là có ý đó, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương đứng lẻ loi giữa đường của cậu, chẳng biết sợi dây thần kinh nào của hắn bị chập mà lại mềm lòng, tự nhủ không cần phải so đo với bệnh nhân.
Thanh niên đứng bên cạnh giương mắt nhìn, hắn thu tay về, hỏi: "Hai người quen nhau?"
"Ừ, lúc nãy cảm ơn cậu đã quan tâm." Tô Ôn Ngọc tựa lên bả vai Chu Tự, yếu ớt đáp.
Thanh niên liên tục lắc đầu: "Không sao không sao, à có thể... chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc không?"
Tô Ôn Ngọc nghe vậy cũng không hỏi tại sao, cậu chậm rãi sờ túi mình, định lấy di động ra.
Chu Tự bắt lấy cánh tay Tô Ôn Ngọc, chặn lại động tác của cậu, hắn nói với thanh niên: "Xin lỗi, tôi phải đưa cậu ấy đi cấp cứu trước, lần sau có cơ hội sẽ cảm ơn cậu sau."
Thanh niên nọ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tô Ôn Ngọc, cũng biết bây giờ không thích hợp để lấy phương thức liên lạc, hắn gãi đầu nhường đường: "Được, phía trước đi thẳng quẹo trái là tới khu cấp cứu."
"Cảm ơn." Chu Tự nhẹ gật đầu một cái, sau đó ôm Tô Ôn Ngọc đi về hướng khu cấp cứu.
Ôm công chúa thoải mái hơn so với cõng, ít nhất sẽ không bị ép dạ dày.
Tô Ôn Ngọc tìm một tư thế thoải mái tựa vào ngực Chu Tự.
Mái tóc mềm mại của cậu cọ vào cổ hắn, cánh tay đang ôm Tô Ôn Ngọc của Chu Tự siết chặt, cau mày: "Đừng lộn xộn."
Tô Ôn Ngọc đáp một tiếng rồi ngoan ngoãn không cử động nữa, lại rì rầm oán trách: "Anh đừng nạt em."
Chu Tự cười lạnh: "Sao cậu không thử nhớ lại xem cậu đã nói những lời vô sỉ thế nào."
Chu Tự cảm thấy bây giờ hắn có thể gác lại mọi hiềm khích lúc trước mà ôm cậu đi cấp cứu, đã quá là thánh phụ, quá là giàu lòng nhân ái rồi.
Tô Ôn Ngọc nghe vậy, biết điều im lặng.
-
Tại cửa bốc số của khu cấp cứu rất đông người xếp hàng, Chu Tự đặt Tô Ôn Ngọc ngồi ngay ngắn lên ghế, hắn cầm căn cước của cậu đi đăng ký lấy số.
Sau khi lấy được số, hắn lại ôm cậu ra khoa cấp cứu để xếp hàng. Cũng may khoa cấp cứu có nhiều bác sĩ, hiệu suất cũng cao, Tô Ôn Ngọc cũng không phải chờ xếp hàng quá lâu.
Bác sĩ hỏi thăm tình hình ăn uống hôm nay của cậu, lại đơn giản kiểm tra một lượt, sau đó cho ra kết luận viêm dạ dày cấp tính, kê toa xong thì kêu cậu qua khu truyền dịch truyền nước biển.
Tô Ôn Ngọc không thích truyền dịch, hỏi bác sĩ: "Có thể chỉ uống thuốc được không? Bây giờ tôi không còn đau lắm."
Thật ra thì vẫn rất đau, nhưng Tô Ôn Ngọc đã quen với nỗi đau bệnh tật nên cậu cảm thấy chút xíu đau đớn này vẫn có thể nhịn được.
Bác sĩ nhìn cậu, nói: "Kiến nghị truyền dịch."
Tô Ôn Ngọc hiểu: "Vậy tôi có thể không nghe lời anh..."
Lời còn chưa dứt, Chu Tự đã nhanh tay bịt miệng cậu lại, cầm lấy toa thuốc của bác sĩ, nói: "Cảm ơn bác sĩ, tôi đưa cậu ấy đi truyền dịch."
Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp bệnh nhân không muốn nghe theo đề nghị của bác sĩ như Tô Ôn Ngọc, không thèm để ý mà phất phất tay.