Tô Ôn Ngọc nắm chặt hai bên thang bằng cả hai tay, một chân đạp lên bậc thang, chân còn lại cố gắng nhấc lên để đặt lên giường.
Cậu định dùng sức nhảy lên một lần để trèo vào giường, nhưng dù là cánh tay hay chân cũng không đủ sức, cuối cùng đành giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích được.
Thang của ký túc xá thực sự quá khó đối với Tô Ôn Ngọc - người từ nhỏ đã sống trong viện điều dưỡng, rất hiếm khi phải leo thang.
Lần đầu tiên leo đến mức này, cậu đã thấy mình khá giỏi rồi, giờ chỉ cần thêm một chút lực hỗ trợ từ bên ngoài nữa thôi.
Vì vậy, khi Chu Tự kéo vali qua một bên để dọn dẹp lối đi, từ trên đầu vọng xuống tiếng cầu cứu của Tô Ôn Ngọc: “Anh, em leo không nổi, anh đỡ em lên chút đi.”
?
Gì? Không leo nổi?
Chu Tự ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cảnh tượng chật vật của Tô Ôn Ngọc đang cố gắng bám vào thang.
Chu Tự: “…”
Thật chẳng ngạc nhiên chút nào.
“Không biết leo thang mà lại muốn ở ký túc xá?” Chu Tự giận dữ mắng.
Tô Ôn Ngọc tìm góc độ, cúi đầu xuống nhìn thẳng mắt vào hắn, giọng điệu lấy lòng: “Lần đầu cần phải học, lần sau em sẽ biết, anh giúp em đi mà.”
Chu Tự thật không muốn giúp cậu chút nào. Hắn chưa từng thấy ai không biết leo giường trên, thậm chí còn nghi ngờ Tô Ôn Ngọc lấy cớ để chạm vào mình.
“Anh ơi, nhanh lên, em sắp ngã rồi.” Tô Ôn Ngọc bắt đầu thấy tay mình mất sức, cơ thể có khuynh hướng trượt xuống, chân đang bám vào giường cũng phải cố hết sức để giữ.
Càng cố, cậu càng khổ sở.
Nhìn Tô Ôn Ngọc như một con khỉ thiểu năng trí tuệ đang cố gắng bám vào thang, trong lòng Chu Tự bỗng dấy lên chút thương cảm với người tàn tật.
Thôi được rồi, nhìn dáng vẻ này, chắc là cậu thật sự không leo nổi.
Chu Tự bước tới, tránh phần mông và phần eo lộ ra của Tô Ôn Ngọc do tư thế của cậu, rồi trực tiếp nâng đùi cậu, chỉ cần dùng chút sức, đã dễ dàng giúp cậu leo lên giường.
Vừa trèo được vào giường, Tô Ôn Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cứ nghĩ Chu Tự sẽ mặc kệ mình, suýt nữa thì cậu mất sức mà rơi xuống thật.
“Cảm ơn anh~” Tô Ôn Ngọc ngọt ngào nói lời cảm ơn, ngồi ở mép giường nhìn xuống.
Chu Tự nhíu mày nhìn cậu một cái: “Ngồi xích vào trong, muốn rơi xuống lại đợi tôi đỡ à?"
Nghe lời, Tô Ôn Ngọc ngồi lùi vào trong, cúi đầu nhìn Chu Tự bận rộn bên dưới.
Khác với Tô Ôn Ngọc càng dọn càng bừa bộn, rõ ràng Chu Tự thuộc tuýp người rất thành thạo việc nhà, sắp xếp đồ đạc ngăn nắp.
Đầu tiên, hắn lấy những bộ đồ không dùng trong mùa này, gấp gọn rồi xếp vào tầng dưới cùng của tủ, sau đó treo những bộ quần áo đúng mùa lên thanh ngang phía trên.
Tiếp theo là giày, mũ và một số phụ kiện không cần thiết của Tô Ôn Ngọc.
Tô Ôn Ngọc ngồi trên giường, thấy Chu Tự lấy ra một túi chống nước bán trong suốt từ trong vali, vội vàng nhắc nhở: “Đó là đồ lót, anh cứ để vào tủ là được.”
Chu Tự dừng tay, túi chống nước rơi xuống ghế bên cạnh.
“Tự cất đi.” Chu Tự lạnh mặt, tiếp tục dọn những thứ khác.
Tô Ôn Ngọc nghe 520 liên tục thông báo giá trị phản diện tăng lên, thật sự không hiểu mình đã làm gì chọc vào hắn.
Chẳng lẽ nhờ nam chính giúp mình dọn đồ cũng tính là bắt nạt sao?
Nhưng rõ ràng là nam chính tự nguyện làm mà.
Tô Ôn Ngọc thực sự không hiểu nổi.
-
Đợi đến khi Chu Tự sắp xếp xong ba cái vali của Tô Ôn Ngọc cùng một số đồ dùng vệ sinh mà quản gia mang đến, đã là hơn một tiếng sau.
Không phải do Chu Tự chậm chạp, mà thực sự là đồ đạc của Tô Ôn Ngọc quá nhiều, còn hắn thì lại có chút ám ảnh cưỡng chế, chẳng hạn như áo quần phải gấp thật phẳng phiu, phụ kiện phải phân loại rõ ràng, vì vậy hắn đã tốn không ít công sức vào những chi tiết này.
Tô Ôn Ngọc ngồi trên giường, nhìn thấy phòng ký túc xá bừa bộn dần trở nên gọn gàng, ngăn nắp dưới bàn tay của Chu Tự, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Em có thể xuống chưa?” Tô Ôn Ngọc hỏi.
Chu Tự: “Đợi chút nữa.”
Đồ đạc của hắn vẫn chưa dọn xong.
Thế là Tô Ôn Ngọc thay đổi tư thế, nằm trên giường nhìn xuống, thấy Chu Tự mở vali của mình, từng bộ quần áo đúng mùa được sắp xếp vào tủ.
“Anh chỉ mang ít đồ vậy thôi à?” Tô Ôn Ngọc tò mò hỏi.
“Thiếu thì cuối tuần về nhà lấy.” Chu Tự đáp.
Tô Ôn Ngọc lập tức bày ra vẻ mặt "hóa ra còn có thể như vậy", thán phục: “A, vậy mà em không nghĩ ra!”
Chu Tự: “Vì cậu ngốc.”
Tô Ôn Ngọc không vui: “Ngốc mà vẫn thi đỗ vào trường đại học S đấy thôi.”
Chu Tự gật đầu: “Vậy thì cậu là đứa ngốc có tí não.”
Tô Ôn Ngọc: “…”
Tức quá mà không biết phản bác sao cho đúng.
Tô Ôn Ngọc vắt óc suy nghĩ câu đáp trả, chưa kịp nghĩ ra thì Chu Tự đã dọn xong đồ của mình, tạm thời đặt vali của cả hai vào góc ban công rồi nói: “Xong rồi, cậu có thể xuống.”
Tô Ôn Ngọc ngay lập tức quên sạch mấy lời muốn phản bác, ngồi vào mép giường nắm lấy thang chuẩn bị trèo xuống.
Chu Tự từ ban công đi vào, thấy Tô Ôn Ngọc leo xuống với tư thế kỳ lạ, lưng quay về phía thang, mặt hướng ra ngoài, đành nhíu mày nhắc nhở: “Đừng leo thế, dễ ngã lắm…”
Chưa nói hết câu, Tô Ôn Ngọc đã trượt chân, Chu Tự giật mình vội lao đến định đỡ, nhưng tiếc rằng khoảng cách hơi xa, Tô Ôn Ngọc đã trượt chân xuống đất, mắt cá chân trẹo, ngã bịch xuống sàn.
“Ui… đau quá.” Tô Ôn Ngọc cảm giác như mình sắp tan thành từng mảnh, chống tay ngồi dậy thì cổ chân nhói đau dữ dội, liên tục hít hà.
Ngước lên đối diện với khuôn mặt u ám của Chu Tự, Tô Ôn Ngọc vừa hít hà, tự dỗ mình không đau không đau, vừa chột dạ cười ha ha với Chu Tự: “Anh… hình như em trẹo chân rồi.”