Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 22: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Hắn quét mã bánh, nhìn máy tính tiền nói: "Tổng cộng sáu mươi lăm, Alipay hay wechat?"

"Hả?" Tô Ôn Ngọc ngây ra, hồi lâu mới tìm thấy trong kí ức của nguyên chủ cách thanh toán bằng điện thoại di động.

Cậu lấy di động ra, vụng về mở mã thanh toán wechat đưa cho Chu Tự, hỏi: "Là cái này phải không?"

Chu Tự kiểm tra xong sau đó kêu cậu đưa mã vào khu vực cần quét.

Tô Ôn Ngọc tay chân lóng ngóng quét mã, ting một tiếng, di động thông báo tài khoản đã trừ sáu mươi lăm đồng.

"Ồ ~" Lần đầu tiên Tô Ôn Ngọc sử dụng mã thanh toán, cảm thấy thật thần kỳ.

Chu Tự cạn lời nhìn bộ dạng giả ngu giả khờ của Tô Ôn Ngọc, hỏi: "Mang về hay ăn ở đây?"

"Ăn ở đây." Tô Ôn Ngọc cười với hắn, sau đó chợt trông thấy dòng chữ món mới trên menu bên cạnh, vội vàng chỉ chỉ: "Thêm một phần này nữa."

Chu Tự liếc qua, là món Mianmian Ice mới ra mắt vào mùa hè của cửa tiệm, có rất nhiều vị khác nhau.

"Muốn vị nào?" Chu Tự hỏi.

Tô Ôn Ngọc có chút rối rắm, đầu ngón tay chỉ lên menu: "Cái này đi, xoài, việt quất, đào, vải nữa!"

Tô Ôn Ngọc chọn mấy vị hoa quả mà cậu thích ăn nhất.

Chu Tự ngừng tay, nhắc nhở: "Một phần chỉ có một vị."

Tô Ôn Ngọc gật gật đầu: "Em lấy bốn phần."

Chu Tự: "......"

Hắn há miệng, lời khuyên can ra tới miệng lại nuốt trở về, mặt vô cảm lên đơn cho cậu: "Tổng sáu mươi đồng."

Tô Ôn Ngọc tìm lại mã QR rồi thanh toán.

Chu Tự xuất biên lai đưa cho cậu: "Lát nữa nhân viên sẽ mang Mianmian Ice ra cho cậu."

"Được." Tô Ôn Ngọc cầm lấy biên lai và bánh ngọt trở lại cái bàn tròn để l*иg cơm khi nãy ngồi xuống.

Bánh ngọt của cửa tiệm này không quá ngọt, kem rất ngon, đến cả phần phôi bánh phía trong cũng rất ngon.

Tô Ôn Ngọc cắn thìa xem ngày tháng, dự định tối về nhà sẽ mua thêm một phần bánh ngọt nữa.

Sau khi ăn xong phần Mousse xoài, bốn phần Mianmian Ice còn lại đã được bưng đến.

"Xin chào, cậu cứ từ từ thưởng thức nhé." Chị gái nhân viên cười nói.

Tô Ôn Ngọc nói tiếng cảm ơn, rồi xúc một thìa Mianmian Ice nếm thử.

Cậu chưa từng ăn món này, ngụm đá bào tan chảy trong miệng, hương vị lạnh buốt khoan khoái khiến hai mắt cậu sáng lên, sau đó không nhịn được cúi đầu xúc thêm mấy thìa.

Hứa Nhiên từ sau nhà bếp đi ra, tháo khẩu trang và mũ xuống, anh nhìn bàn Tô Ôn Ngọc chất đầy bánh ngọt và Mianmian Ice, nhíu mày liếc Chu Tự: "Sao cậu ấy gọi nhiều vậy?"

Chu Tự quét mắt nhìn sang bên kia, cởi tạp dề xuống, nói: "Kệ cậu ta, đi thôi, ăn cơm."

Hứa Nhiên nghe vậy cũng không nói thêm gì.

Sau cửa tiệm có một không gian nhỏ để nhân viên có thể tranh thủ lúc vắng khách để thay phiên nhau ăn cơm, mỗi suất cơm gồm hai món chay, một món mặn và một bát canh rong biển trứng.

Sức ăn của Chu Tự và Hứa Nhiên đều lớn nên bình thường bọn họ mỗi người ăn hai suất.

Hứa Nhiên vừa và cơm vào miệng vừa hóng chuyện nhà Chu Tự, hỏi: "Cậu và người ngoài kia, quan hệ thế nào?"

Chuyện Chu Tự được Tô Gia đón về trước đây đã doạ Hứa Nhiên một phen khϊếp vía, anh cảm thấy như đang nằm mơ, anh em tốt của mình sau một đêm bỗng biến thành đại thiếu gia hào môn giàu có.

Nhưng Chu Tự lại hoàn toàn không coi mình là thiếu gia, biết cửa hàng anh đang cần người thì lập tức chạy qua hỗ trợ, khiến Hứa Nhiên cảm động không thôi.

Vừa rồi gặp được thiếu gia bị ôm nhầm kia của Tô gia, tâm buôn chuyện nhất thời bùng cháy: "Khi nãy tôi thấy trong tay cậu ấy có xách theo cặp l*иg cơm, là đưa tới cho cậu sao? Quan hệ giữa các cậu cũng không tệ lắm nhỉ? Hay là cậu ấy đang muốn lấy lòng cậu?"

Chu Tự nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hắn phát hiện hắn không trả lời được bất kỳ câu hỏi nào của Hứa Nhiên.

Hứa Nhiên chớp mắt, nghĩ thầm tôi cũng không phải đang quản chuyện nhà cậu, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.

Nhưng Chu Tự vẫn không nói chuyện, Hứa Nhiên cũng biết ý không hỏi nữa.

Hai người còn chưa im lặng được bao lâu thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ dồn dập, sau đó không chờ người bên trong mở cửa, một chị gái nhân viên vẻ mặt đầy lo lắng đẩy cửa vào nói với Hứa Nhiên: "Chủ tiệm, có vị khách vừa ăn xong thì đột nhiên kêu đau bụng, bây giờ đã đau đến sắp ngất!"

Hứa Nhiên biến sắc, lập tức buông phần cơm trong tay xuống đứng dậy đi ra ngoài: "Khách nào? Sao lại thế này?"

Nhân viên cửa hàng khóc không ra nước mắt: "Cụ thể tôi cũng không biết, mặt cậu ấy kia đột nhiên tái nhợt rồi ôm bụng nằm bò lên bàn, may là tôi tinh mắt để ý đi qua hỏi mới biết cậu ấy đau bụng."

Chu Tự đơn giản thu dọn đồ ăn trên bàn rồi theo ra ngoài xem tình huống.

Khi có khách gặp chuyện không may trong cửa tiệm, tuy không phải do thức ăn trong tiệm nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của những khách hàng khác, trước mắt phải xử lý càng sớm càng tốt.

Chu Tự vừa ra ngoài thì thấy Hứa Nhiên đang đi phía trước bỗng dừng bước, ánh mắt anh như muốn nói lại thôi nhìn Chu Tự.

Mí mắt Chu Tự giật giật, trực giác mách bảo chuyện này lại có liên quan đến hắn.

Sự thật đã chứng minh trực giác của hắn hoàn toàn chính xác.

Tầm mắt hắn đảo qua cái bàn trong góc, nhìn đến bóng dáng mảnh khảnh đang gục xuống bàn ôm bụng, trông có vẻ rất đau đớn, đầu ngón tay không ngừng run run.

Dường như biết hắn đã tới, người nằm trên bàn gắng sức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hốc mắt lập tức đỏ hoe, run rẩy nói: "Anh, bụng em đau quá."

Chu Tự thoáng nhìn toàn bộ đồ ăn trên bàn đã bị cậu đánh chén sạch sẽ gồm bốn phần bánh ngọt và bốn phần Mianmian Ice, hắn trầm mặc giây lát, sửa lại cho đúng: "Là dạ dày."

Hứa Nhiên: "......"

Anh kinh ngạc: "Trọng điểm là cái này à??"

Xem ra mối quan hệ giữa hai người không được tốt lắm.