"Vậy giờ... làm sao đây?" Hứa Nhiên nhìn Chu Tự đứng tại chỗ không hề có ý lo lắng, anh do dự lấy di động ra: "Hay là để tôi gọi cứu thương trước?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ôn Ngọc trắng bệch cùng cái trán nhiễm đầy mồ hôi, cả người cậu run rẩy, thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng.
Nếu không có Chu Tự ở đây, chắc chắn Hứa Nhiên đã gọi xe cứu thương đưa cậu đi bệnh viện từ trước rồi, sau đó còn phải trấn an những khách hàng đang có mặt trong tiệm, tránh để họ hiểu lầm đồ ăn trong tiệm có vấn đề.
Ai mà ngờ được là do Tô Ôn Ngọc ăn một lúc hết nhiều bánh ngọt và kem lạnh như vậy.
Hứa Nhiên vốn tưởng rằng đứa nhỏ lắm tiền kia chỉ là tò mò mùi vị, nếm thử vài miếng rồi thôi, ai dè trông gầy như thế mà có thể ăn được hết toàn bộ.
Hứa Nhiên nhìn đống khay dĩa trên bàn mà thở dài, nhưng bây giờ anh không thể lập tức thu dọn, ngộ nhỡ không phải chỉ đơn thuần là ăn nhiều đau bụng thì những vụn bánh còn thừa lại sẽ có ích.
"Đừng thu dọn những thứ trên bàn, tặng mỗi bàn trong tiệm một cái bánh ngọt để trấn an khách trước, tôi đưa cậu ấy đến bệnh biện, còn lại chờ tôi về xử lý sau." Chu Tự nói với hai nhân viên gần đó.
Nhóm nhân viên tiệm bánh liên tục gật đầu.
Chu Tự đứng cạnh Tô Ôn Ngọc, hắn hạ mắt nhìn cậu chốc lát, tự hỏi có phải cậu lại đang diễn trò.
Tô Ôn Ngọc ở trong lòng hắn, thật sự không có chỗ nào đáng tin.
Nhưng khi thấy hốc mắt cậu đỏ hồng, nước mắt đảo quanh trực trào, hắn lại có chút bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc hắn vẫn mềm lòng.
"Cho tôi mượn xe một lát, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện." Chu Tự đè lại hành động định gọi cứu thương của Hứa Nhiên, vô tình nói: "Ăn nhiều đồ lạnh như vậy, đau cho đáng đời."
Tô Ôn Ngọc nghe thấy, uỷ khuất mím môi, tay ôm bụng, môi trắng nhợt, đau đến run giọng, nói: "Anh lại nạt em."
Chu Tự đón lấy chìa khoá Hứa Nhiên ném sang, hắn vươn tay túm lấy Tô Ôn Ngọc, xách cậu từ trên ghế lên, lại cúi đầu nhìn, nói: "Cậu không nên bị nạt sao?"
Tô Ôn Ngọc ôm lấy cái bụng nhỏ của mình run rẩy, sắc mặt càng thêm tái mét, cánh tay còn lại vô lực níu lấy cạnh bàn, khẽ nói: "Đừng túm, không được, em muốn nôn."
Chu Tự nhíu mày: "Ngay cả đi cũng không đi nổi?"
Tô Ôn Ngọc cũng không ngờ bụng mình lại đau thành thế này, lúc bị Chu Tự túm lên càng cảm thấy choáng váng đất trời đảo lộn.
"Đều, đều tại anh." Mặt Tô Ôn Ngọc không còn tí máu, nước mắt sinh lý không khống chế được rớt xuống, thoạt nhìn đáng thương biết bao.
Chu Tự đỡ cậu đứng vững: "?"
"Tôi bắt cậu ăn hết bốn cái bánh ngọt và bốn phần Mianmian Ice?"
"Bản thân cậu có thể ăn được nhiều hay không, tự cậu không rõ?"
Tuy Chu Tự nói không sai, quả thực là do Tô Ôn Ngọc tham ăn, nhưng lúc này cái Tô Ôn Ngọc cần không phải là xem lại bản thân đã sai ở đâu mà thứ cậu cần chính là an ủi.
Thấy Chu Tự chẳng nói được câu an ủi nào, Tô Ôn Ngọc u oán nhìn hắn, yếu ớt nói: "Đều, là, tại anh."
"Nếu không phải, em đem cơm cho anh, anh không ăn......"
Tô Ôn Ngọc xoa xoa dạ dày, vừa định học theo giáo án đổi trắng thay đen 520 mới dạy, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Chu Tự, nhưng vừa mới mở miệng, dạ dày cậu chợt co giật.
Tô Ôn Ngọc vội vàng bụm miệng, thống khổ lắc lắc đầu.
Cậu đã gây quá nhiều phiền toái cho cửa tiệm, bây giờ sống chết thế nào cũng không thể phun hết ra ở đây.
Chu Tự biến sắc, lập tức túm lấy eo cậu lôi về hướng toilet, cắn răng nói: "Cố chịu, vào nhà vệ sinh rồi nôn."
Tô Ôn Ngọc gần như bị hắn kéo thẳng vào nhà vệ sinh, cậu không nhịn được nữa cúi người nôn hết toàn bộ bữa trưa ra ngoài.
Hứa Nhiên đi qua đưa khăn tay và nước khoáng súc miệng, đứng ở cửa hỏi: "Sao rồi? Nôn hết ra chưa?"
Chu Tự vỗ vỗ nhẹ lên lưng Tô Ôn Ngọc, lòng bàn tay hắn dừng lại trên phần xương nhô ra rõ ràng sau lưng cậu, hắn mới phát hiện hoá ra Tô Ôn Ngọc còn gầy hơn hắn nghĩ.
Rõ ràng bữa tiệc ngày hôm đó, hắn thấy Tô Ôn Ngọc ăn rất nhiều, sao trên người không có tý thịt nào thế này?
"Không sao, cứ để đồ xuống đóng cửa lại, cậu ra ngoài làm việc đi, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra." Chu Tự nói với Hứa Nhiên.
Hứa Nhiên nghe thế cũng không ở lại nữa, anh để khăn tay và nước khoáng trên bồn rửa tay rồi ra ngoài trấn an khách hàng.
Cửa hàng bánh ngọt chỉ mới vừa khai trương, mỗi một khách hàng mới trong tương lai đều có thể trở thành khách quen, Hứa Nhiên đương nhiên coi họ như thượng đế mà cung phụng.
Sau khi đóng cửa nhà vệ sinh, Chu tự ấn nút xả nước, đỡ Tô Ôn Ngọc tới bồn rửa tay, mở nắp chai nước khoáng đưa lên miệng cậu, thấp giọng: "Há miệng ra, súc miệng."
Tô Ôn Ngọc mới vừa nôn xong, sắc mặt cậu giờ còn trắng hơn cả vách tường bên cạnh, nhìn qua ốm yếu tựa như trang giấy mỏng manh, ngay cả sức nâng tay cũng không có, cậu cúi đầu ngậm lấy miệng chai nước trong tay Chu Tự, sau khi súc miệng nhổ ra, Chu Tự lại đút cho cậu mấy ngụm nữa.
Cho đến khi mùi vị trong miệng đã tiêu tan hết, Tô Ôn Ngọc mới vô lực tránh né chai nước trong tay hắn, trán cậu chậm rãi tựa lên vai hắn, uỷ khuất nói: "Anh......"
Chu Tự nhướng mày, cho rằng Tô Ôn Ngọc lại đang nhân cơ hội cọ cọ hắn, vừa muốn đẩy ra lại cảm thấy không cần thiết phải chấp nhặt với người bệnh, liền tuỳ ý để cậu dựa vào.
"Bây giờ có thể đi không?" Chu Tự hỏi.
Tô Ôn Ngọc lắc lắc đầu, đi không nổi, một chút cũng không đi nổi.
Dù đã nôn hết đồ ăn nhưng hiện tại dạ dày trống rỗng vô cùng khó chịu, cảm giác đau đớn khiến tay chân cậu lạnh ngắt, toàn thân vã mồ hôi lạnh.
"Đều, đều tại anh." Tô Ôn Ngọc vẫn không quên trả đũa.
Chu Tự "Chậc" một tiếng, lại thầm nhủ trong lòng đừng so đo với người bệnh, sau khi đỡ cậu đứng vững, hắn xoay người ngồi xổm xuống: "Được rồi, leo lên đi."
Tô Ôn Ngọc giật mình.
"Nhanh lên." Chu Tự lạnh nhạt thúc giục.
"A." Tô Ôn Ngọc lập tức phản ứng lại, chậm chạp nằm bò lên lưng Chu Tự, cảm nhận được tấm lưng dày rộng rắn chắc của hắn.
Tràn đầy cảm giác an toàn.