Chu Tự cảm thấy giữa trưa oi bức mà ngồi đây nói chuyện với Tô Ôn Ngọc thật đúng là phí thời gian.
"Tuỳ cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ." Chu Tự đứng dậy: "Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có đánh chủ ý lên người tôi."
Tô Ôn Ngọc chả thèm sợ cảnh cáo của hắn, thấy hắn đứng lên định đi thì đưa tay kéo áo hắn lại, hỏi: "Anh đi đâu?"
Chu Tự dừng bước, quay đầu nhìn vạt áo bị níu, liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: "Buông tay."
Tô Ôn Ngọc còn lâu mới buông, bằng không chuyến đi xa xôi vất vả lần này coi như công cốc.
"Em còn chưa ăn cơm." Tô Ôn Ngọc vỗ vỗ l*иg cơm: "Có đủ cho hai người, cùng nhau ăn."
Chu Tự nhịn lại nhịn, hắn rất muốn hỏi Tô Ôn Ngọc sao có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra thế, còn muốn ăn cơm chung với hắn?
Da mặt người này sao lại dày như vậy.
"Cậu tự ăn đi, tôi ăn cơm tiệm." Chu Tự giằng lại vạt áo, bước trở lại tiệm bánh.
Tô Ôn Ngọc ngồi tựa lưng trên ghế trúc nhìn một chốc, sau đó thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài: "Nhưng phần lớn thế này một mình tôi ăn không hết."
520 lặng lẽ thò mặt ra hỏi: [Cậu không tức giận sao?]
Tô Ôn Ngọc khó hiểu: "Sao tôi phải tức giận?"
520: [Hắn hung dữ với cậu như vậy, cậu phải khóc bù lu bù loa lên, để mọi người đều thấy hắn đang ức hϊếp cậu, như vậy giá trị phản diện có thể sẽ tăng lên.]
Tuy đề nghị của 520 không nằm trong nhiệm vụ nhưng lại là mánh khoé mà các phản diện tin dùng.
Tô Ôn Ngọc đăm chiêu, gật gù tỏ vẻ đã tiếp thu: "Đã biết."
[Vậy giờ cậu có tiếp tục vào trong tiếp cận hắn không, có đôi khi lì lợm la liếʍ cũng là một trong những mỹ đức của phản diện.] 520 nói.
Tô Ôn Ngọc xách l*иg cơm lên: "Vào chứ, bên ngoài trời nóng quá."
Dù cơ thể Tô Ôn Ngọc là thể hàn không sợ nóng, nhưng cậu cũng không ngốc.
Bên trong có điều hoà mát mẻ thoải mái, mắc gì phải ngồi chịu nóng ngoài này chi cho khổ.
Còn về lời cảnh cáo của Chu Tự kêu cậu tránh xa hắn, Tô Ôn Ngọc chỉ coi như gió thổi ngoài tai.
Tiệm bánh cũng đâu phải của hắn, dù không cho cậu đưa cơm, Tô Ôn Ngọc cũng có thể làm khách mà vào.
Vì thế, khi Chu Tự đeo tạp dề quay trở lại quầy thu ngân, Tô Ôn Ngọc lại xách theo l*иg cơm "leng keng" đẩy cửa bước vào, cậu không thèm nhìn Chu Tự, quay sang cười híp mắt với Hứa Nhiên: "Chào anh, tôi có thể gọi bánh ăn ở đây, tiện thể chờ anh trai tan làm được không?"
Hứa Nhiên liếc nhìn sắc mặt Chu Tự, không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó lại hỏi: "Cậu muốn ăn gì? Để tôi mời."
Tô Ôn Ngọc cười xua tay: "Không cần, lát nữa tôi đặt đơn như bình thường là được rồi."
"Cậu là người quen của Chu Tự, cậu đến tiệm không thể để cậu trả tiền." Hứa Nhiên tuỳ tiện nói.
Mí mắt Chu Tự không thèm nhấc, chỉ có tiếng nói lạnh nhạt: "Để cậu ta trả."
Hứa Nhiên: "...... Hả? À thế thôi, tuỳ hai người."
Hứa Nhiên nhìn Chu Tự rồi lại nhìn Tô Ôn Ngọc, thật sự không nhìn ra mối quan hệ giữa hai người này là đang tốt hay xấu, chỉ cảm thấy bầu không khí thật kì quái, anh nói với Chu Tự: "Nửa tiếng nữa ăn cơm, tôi ra sau bếp trước."
Chu Tự gật đầu, Hứa Nhiên mỉm cười với Tô Ôn Ngọc xong thì vội vã vào bếp bận rộn.
Tô Ôn Ngọc thấy Chu Tự không muốn nói chuyện với mình thì cũng mặc kệ không quan tâm.
Tô Ôn Ngọc cảm thấy tâm trạng hôm nay của Chu Tự đã tương đối ổn định, hôm đó cậu đạp hắn còn sỉ nhục hắn, Chu Tự cũng không tức điên lên mà đánh cậu, hôm nay cậu lại đột nhiên mò tới rồi bịa đặt tính hướng của hắn trước mặt người khác, hắn cũng chỉ lạnh lùng cảnh cáo cậu tránh xa.
Tô Ôn Ngọc cảm thấy hình như chỉ cần không đề cập đến người nhà của Chu Tự thì sự bao dung của hắn đối với cậu cũng khá là cao.
Tô Ôn Ngọc tính toán sau này có cơ hội sẽ thử thêm nhiều chiêu khác.
Còn bây giờ, cậu chỉ muốn ăn bánh ngọt.
Tô Ôn Ngọc đặt l*иg cơm lên cái bàn tròn nhỏ không có ai ngồi trong một góc sáng sủa, sau đó đi tới cái tủ bánh ngọt trong cùng, loay hoay chọn bánh.
Lần cuối cùng được ăn bánh ngọt là lúc nào nhỉ? Tô Ôn Ngọc không nhớ, lần đó hình như mới chỉ nếm được một chút kem đã bị mẹ nói không được ăn nhiều, bây giờ đến cả cái bánh đó vị gì cậu cũng quên rồi.
Bánh ngọt trong tiệm có rất nhiều loại, phân lượng mỗi phần cũng không nhiều lắm, vừa vặn để Tô Ôn Ngọc có thể chọn nhiều loại để nếm thử mỗi thứ một ít.
Pudding matcha phủ tuyết, mousse kem dâu, bánh bột yến mạch kem sô cô la đen, mousse xoài,...
Tô Ôn Ngọc chọn một lèo mấy món, chị gái nhân viên theo cạnh lấy ra giúp cậu rồi bưng tới quầy Chu Tự tính tiền.
Chu tự nhìn khuôn mặt hí hửng chờ mong của Tô Ôn Ngọc, hắn lại chậm rãi hít thở khống chế cảm xúc, cố gắng xem Tô Ôn Ngọc như khách hàng bình thường mà phục vụ.