Tô Ôn Ngọc nửa thật nửa giả nói một lèo vô cùng thuyết phục.
Ánh mắt các cô gái nhìn về phía Chu Tự đều đã thay đổi.
Đồng thời, âm thanh báo tin vui của 520 cũng vang lên trong đầu Tô Ôn Ngọc: [Chúc mừng Ôn Ngọc hoàn thành nhiệm vụ!!]
Thành công ngăn trở hoa đào của Chu Tự và phá hỏng hình tượng của hắn trong lòng các cô gái.
Khi mấy cô gái nhận bánh ngọt từ tay Chu Tự, ánh mắt mỗi người đều ẩn chứa hàm ý "hoá ra anh là người như vậy".
Nghi ngờ em trai mình đồng tính còn nghi ngờ em trai thích mình?
Quá trời tự luyến rồi!!
Không ai trong số các cô gái muốn xin phương thức liên lạc của Chu Tự nữa, mang theo bánh ngọt thầm thì to nhỏ rồi rời đi.
Trong tiệm tạm thời không còn khách cần thanh toán, trước quầy thu ngân chỉ còn lại Chu Tự và Tô Ôn Ngọc đang giả bộ chấm nước mắt.
Chu Tự chống hai tay lên quầy, ánh mắt nặng nề nhìn Tô Ôn Ngọc đang giả vờ giả vịt khóc lóc, trong đôi mắt xinh đẹp kia ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, Chu Tự tức đến bật cười.
"Tô Ôn Ngọc, có phải tôi đã quá ôn hoà với cậu rồi không?" Chu Tự hỏi.
"Tôi là đồng tính? Cảm thấy cậu rất tốt với tôi? Tôi thích cậu?"
Chu tự hỏi liên tiếp, mỗi câu đều chọc thẳng vào lương tâm Tô Ôn Ngọc: "Tô Ôn Ngọc, trong miệng cậu có mấy câu là thật?"
"Tôi không phải đồng tính, cũng không thích anh, đều là lời nói thật." Tô Ôn Ngọc trung thực nói.
"Ha." Chu tự cười lạnh.
Lời của Tô Ôn Ngọc, một chữ hắn cũng không tin.
Thậm chí Chu Tự còn hiểu vì sao Tô Ôn Ngọc lại đột nhiên nói những lời đó.
Đơn giản là thấy mấy cô gái cầm điện thoại tới hỏi phương thức liên lạc của hắn, nên chạy tới ngăn cản.
Chu Tự tai thính, ý định của các cô hắn đều nghe thấy hết.
Còn dám nói không thích hắn, không phải đồng tính luyến ái.
Không tin.
Chu Tự hạ mắt nhìn Tô Ôn Ngọc trước quầy tính tiền, vươn tay cởi bỏ tạp dề thỏ hồng.
Hắn nghĩ mình nên khơi thông đầu óc cho đứa em trai tốt này.
Hôm nay có thể ngăn cản người khác hỏi hắn phương thức liên lạc, hôm sau có phải sẽ trực tiếp xông lên hôn hắn?
Chu Tự hối hận vì thời gian trước đã quá ôn hoà với cậu, mới để cậu hết lần này đến lần khác đạp vào điểm mấu chốt của hắn.
"Hứa Nhiên, cậu trông quầy một lát, tôi có chút chuyện." Chu Tự cởi tạp dề, kêu một tiếng với nhà bếp.
Chốc lát sau, một thanh niên cao lớn đội mũ đầu bếp đeo khẩu trang, cũng đeo tạp dề thỏ hồng từ sau tấm rèm chui ra, lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì, cần giúp không?"
"Không cần, chuyện trong nhà." Chu Tự đáp.
Tầm mắt Hứa Nhiên đảo qua Tô Ôn Ngọc, ánh mắt dừng trên mặt cậu, khuôn mặt quá đỗi ưu việt này ngay lập tức khớp với một khuôn mặt nào đó trong trí nhớ của anh.
"Cậu chính là......" Não Hứa Nhiên điên cuồng vận động nghĩ cho ra tên cậu.
Tô Ôn Ngọc lễ phép cười, vươn tay: "Chào anh, tôi là em trai Chu Tự, Tô Ôn Ngọc."
"À à à đúng rồi, Tô Ôn Ngọc." Hứa nhiên bắt tay cậu, tự giới thiệu: "Hứa Nhiên, bạn của Chu Tự."
Ánh mắt Chu Tự dừng trên cái nắm tay của bọn họ trong giây lát, hắn đẩy Hứa Nhiên sang quầy thu ngân tách hai người ra.
"Được rồi, có khách tới, cậu mau tiếp đi." Chu Tự nói.
Hứa Nhiên vừa định nói làm gì có khách nào thì chợt nghe tiếng chuông gió, theo phản xạ hô to: "Hoan nghênh quý khách đến tiệm bánh!"
Nhân lúc Hứa Nhiên bận rộn, Chu Tự lách ra khỏi quầy thu ngân, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Ôn Ngọc ra ngoài.
Tô Ôn Ngọc xách theo l*иg cơm cười vẫy vẫy tay với Hứa Nhiên rồi chậm chạp theo Chu Tự ra cửa.
Nhiệt độ bên ngoài hôm nay lên đến ba mươi bảy độ, mấy cái bàn dưới dù che nắng đều không có khách.
Chu Tự kéo một cái ghế trúc dưới tán dù ngồi xuống, gõ gõ lên bàn ý bảo cậu ngồi đi, hắn hỏi: "Nói, làm thế nào tìm được đến đây? Rốt cuộc muốn làm gì?"
Tô Ôn Ngọc đương nhiên không thể khai ra Thi Phái, để tránh trả lời câu hỏi thứ nhất cậu bèn đặt l*иg cơm tới trước mặt hắn: "Em thật sự tới đưa cơm cho anh."
Rồi tiện thể hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Chu Tự khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ phòng bị.
"Tự cậu làm cơm?" Chu Tự hỏi.
Tô Ôn Ngọc chớp chớp mắt: "Không phải, em không biết làm."
"Nhưng em đã tỉ mỉ dày công kính nhờ phòng bếp chuẩn bị, bổ dưỡng không có độc, anh có thể yên tâm ăn."
Tô Ôn Ngọc vừa nói vừa mở từng ngăn l*иg cơm ra cho hắn xem đồ ăn thịnh soạn bên trong.
Vừa nhìn là biết, Tô Ôn Ngọc mười ngón tay không dính bụi xuân sao có thể tự mình làm.
Tô Ôn Ngọc quan sát nét mặt Chu Tự, thử thăm dò: "Nếu anh muốn ăn cơm em nấu, vậy để mai em làm thử xem sao, mang qua đây cho anh?"
"...... Không cần." Chu Tự đóng l*иg cơm lại: "Trong tiệm có cơm, sau này đừng đến nữa."
"Vì sao? Bởi vì em nói anh là đồng tính còn thích em?" Tô Ôn Ngọc ôm ngực tỏ vẻ đáng thương, thuần thục giải thích: "Em biết sai rồi, em không nên ăn nói lung tung."
Đương nhiên không phải vì nguyên nhân này, nhưng Chu Tự vẫn nhìn cậu diễn trò, hỏi: "Sai ở đâu?"
Tô Ôn Ngọc nghĩ nghĩ, đáp: "Không nên nói anh thích em trước mặt người khác."
Chu Tự: "Không ở trước mặt người khác cũng không được nói."
Tô Ôn Ngọc bắt được trọng điểm: "Sao anh không bác bỏ anh thích em?"
Chu Tự: "......"
Hắn cắn răng lặp lại không biết lần thứ bao nhiêu: "Tôi là thẳng nam, tôi là anh cậu! Tôi không bao giờ thích cậu!"
Tô Ôn Ngọc nhìn cái mặt nghiêm túc của hắn, bỗng nảy ra hứng thú trêu chọc, nói: "Không tin."
Chu Tự: "Ha, ha ha."
Thật sự sắp tức điên rồi.