Tô Ôn Ngọc còn đang quái lạ sao hôm nay 520 yên lặng thế.
Mấy ngày trước nó vẫn luôn thúc giục cậu đi tìm Chu Tự.
Bởi chỉ khi xác định được vị trí của Chu Tự, 520 mới có thể thông báo nhiệm vụ, nếu thông báo nhiệm vụ quá sớm mà Tô Ôn Ngọc vẫn chưa tìm được Chu Tự trong thời gian quy định, vậy coi như thất bại một trăm phần trăm.
Kết quả đến tận hôm nay Tô Ôn Ngọc mới tìm được Chu Tự, 520 lại chẳng nói chẳng rằng, hóa ra là đang chờ cậu ở đây.
Nhiệm vụ thông báo quá mức đột ngột, Tô Ôn Ngọc thậm chí còn không có tý thời gian nào để chuẩn bị.
Phá hỏng hoa đào của Chu Tự, cũng phá luôn hình tượng của hắn trong lòng các cô gái.
Có nghĩa là Tô Ôn Ngọc phải đuổi những cô gái đang muốn lấy phương thức liên lạc kia đi, cứ thế xông vào cửa hàng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa các cô gái và Chu Tự sao?
Không còn thời gian để Tô Ôn Ngọc lề mề, mắt thấy các cô gái đã lấy ra điện thoại di động, cậu lập tức đẩy cửa bước vào.
Chuông gió treo trên cửa tiệm theo động tác tiến vào của cậu vang lên âm thanh dễ nghe, nhân viên trong tiệm dù đang bận rộn việc gì cũng đều đồng thanh một câu: "Hoan nghênh đến tiệm bánh ngọt."
Thanh âm Chu Tự trầm thấp nổi bật giữa rất nhiều giọng nói, hắn vừa đóng gói bánh ngọt cho các cô gái vừa lên tiếng chào khách.
Người trong tiệm nghe tiếng chuông gió theo bản năng ngó qua liền thấy một nam sinh xinh xắn, trên người cậu mặc cái áo ngắn tay sáng màu cùng quần jean dài, trên tay xách theo l*иg cơm giữ nhiệt trông có vẻ hơi nặng, cậu chạy thẳng tới quầy thu ngân.
"Anh ơi!" Giọng nói nam sinh tựa như dòng suối trong lành, đôi mắt tròn xoe như mèo con lấp lánh vui vẻ nhìn người đàn ông đang đứng sau quầy tính tiền, cắt ngang hành động của người đàn ông.
Hai người đẹp trai như vậy lại là anh em?
Người qua đường xúc động cảm thán gen gia đình này thật tốt, anh soái, em đẹp.
Động tác gói bánh của Chu Tự khựng lại, lúc nghe thấy tiếng Tô Ôn Ngọc, hắn còn tưởng mình bị ảo giác.
Cho đến khi mấy cô gái trước quầy tránh sang một bên nhường chỗ, mí mắt Chu Tự giật giật, trực giác hắn mách bảo không ổn.
Vừa nâng mắt, ngũ quan chói mắt của Tô Ôn Ngọc lập tức sáp đến gần hắn, ánh mắt lấp lánh gọi hắn một tiếng: "Anh trai!"
Chu Tự: "..."
Ai là anh trai cậu?
Thoáng chốc, cả người Chu Tự hơi ngửa ra sau, lộ rõ vẻ kháng cự trước sự xuất hiện đột ngột của Tô Ôn Ngọc.
Mấy cô gái trước quầy khó khăn lắm mới lấy được dũng khí bắt chuyện với Chu Tự, lúc này lại bị sự xuất hiện đột ngột của Tô Ôn Ngọc cắt ngang, bao nhiêu dũng khí nhất thời như mây bay bị gió thổi tán đi hết.
Các cô gái yên lặng đứng sang một bên, nhường lại vị trí trước quầy cho cậu.
Khóe mắt Tô Ôn Ngọc để ý thấy có cô gái cầm điện thoại di động đã để sẵn mã QR lặng lẽ nhét lại vào trong túi.
Tô Ôn Ngọc cảm thấy mình thật tội lỗi, nhưng nhiệm vụ mà biết sao giờ.
"Anh, anh ăn cơm chưa? Em đem cơm trưa tới cho anh." Tô Ôn Ngọc làm bộ nhiệt tình ngoan ngoãn, đặt l*иg cơm trên tay lên quầy.
Chu Tự hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, khống chế cảm xúc bản thân, hắn đẩy l*иg cơm của Tô Ôn Ngọc ra: "Đừng có đặt thứ không liên quan đến cửa tiệm lên quầy, tránh ra đừng có cản trở khách."
"...Nhưng."
Tô Ôn Ngọc mím môi, dáng vẻ bị chối bỏ vô cùng thương tâm, ủ rũ lấy l*иg cơm trên quầy xuống, nhường chỗ cho các cô gái bên cạnh, còn không quên nhỏ giọng xin lỗi các cô: "Làm phiền mọi người rồi, thật xin lỗi."
Các cô gái đều tốt tính, nghe vậy thì liên tục xua tay nói không sao.
Bọn họ đánh bạo hỏi cậu: "Hai người các cậu là anh em sao?"
Tô Ôn Ngọc mỉm cười gật đầu một cái: "Anh ấy là anh trai tôi."
Chu Tự nghe thấy không khỏi cười nhạo một tiếng.
Không biết hôm đó là ai đạp lên đầu gối hắn, là ai giễu cợt sỉ nhục hắn.
Bây giờ ở trước mặt người khác lại làm bộ ra dáng em trai ngoan hiền.
Tô Ôn Ngọc nghe tiếng hắn cười nhạo, nụ cười vui vẻ tức khắc ngượng ngùng thu về, dùng âm lượng chỉ có mấy cô gái bên cạnh và Chu Tự nghe được, nói: "Em biết anh ghét em, nhưng là anh hiểu lầm em, em thật sự không phải đồng tính luyến ái."
Các cô gái: "..."
Chu Tự đang xếp mấy cái bánh ngọt vào túi: "..."
Hắn run tay, suýt thì làm rớt cái bánh ngọt xuống bàn.
"Cậu đang nói cái gì?" Chu Tự chấn động.
Tại sao cậu ta lại nói những lời đó vào lúc này?
Tinh thần hóng chuyện của mấy cô gái thức tỉnh, sửng sốt nhìn hai người họ.
Đến cả sự thất vọng khi không lấy được phương thức liên lạc của Chu Tự cũng lập tức bay biến không còn chút dấu vết!
Nhân lúc các cô gái vẫn còn ở đây, cái miệng nhỏ của Tô Ôn Ngọc liến thoắng xin lỗi: "Hôm đó em bắt nạt anh là em không đúng, nhưng anh hiểu lầm em là đồng tính, em giải thích nhưng anh không tin."
"Anh là anh trai em, dù em có đồng tính cũng không thể thích anh mà, cho nên anh thật sự đã hiểu lầm em rồi."
"Em xem ở trên mạng có nhắc đến một loại hiện trạng đó là những người có chứng bài xích đồng tính trên thực tế đa phần đều là những người có khuynh hướng đồng tính tiềm ẩn, anh nói xem có phải anh cũng thuộc trong nhóm này không, chính anh mới là đồng tính luyến ái, cho nên mới luôn cảm thấy em đối tốt với anh chính là thích anh, nhưng thực tế anh mới là người thích em?"