Chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi thế giới này một cách hoàn mỹ, 520 tin vào thiên phú của Tô Ôn Ngọc nên cũng không lo lắng.
[Thế nếu hắn vẫn không nhận lời xin lỗi của cậu thì sao?] 520 hỏi.
Tô Ôn Ngọc không nghĩ nhiều như vậy: "Nhận hay không là quyền của anh ta, sau này còn phải xin lỗi nhiều mà, cứ tuỳ anh ta đi."
Tô Ôn Ngọc nói rất có lý, 520 không cách nào phản bác.
[Vậy sau này trừ lúc cần làm nhiệm vụ ra thì cậu sẽ không bắt nạt hắn nữa sao?] 520 cảm thấy thật đáng tiếc: [Giá trị nhân vật phản diện có thể đổi được không ít tích phân, đến khi rời đi cũng tích góp được một khoản không nhỏ đâu.]
Tô Ôn Ngọc đặt ly xuống, thuận miệng đáp: "Để xem tình huống đã."
Hôm nay có mấy lần ngoài ý muốn, cậu không cố ý khi dễ đối phương, nhưng lại vô tình khiến giá trị phản diện tăng lên, Tô Ôn Ngọc cảm thấy thời gian còn nhiều, từ từ sẽ có cơ hội tăng điểm.
-
Chín giờ tối, Tô Ôn Ngọc vào phòng quần áo chọn ra một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Phòng tắm của nguyên chủ có cái bồn tắm mát xa rất lớn, Tô Ôn Ngọc rất thích ngâm bồn, tâm trạng vui vẻ khẽ ngâm nga một giai điệu đi tới bồn tắm, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ cậu điều chỉnh độ ấm rồi vặn mở hệ thống nước.
Dòng nước ấm áp chảy dọc theo mô hình được thiết kế đặc biệt của bồn tắm, chớp mắt nước đã lấp đáy bồn.
Tô Ôn Ngọc tranh thủ cởϊ qυầи áo trên người ném vào sọt đồ dơ, lấy vòi sen bên cạnh cọ rửa sơ cơ thể, tiện thể gội đầu.
Chờ đến khi nước trong bồn đã ngập đến bắp chân, cậu mới vịn thành bồn thò một chân vào thử kiểm tra nhiệt độ nước.
Lúc này, Tô Ôn Ngọc mới phát hiện ở cổ chân mình có một vòng đỏ rất nổi bật, là dấu vết bị Chu Tự để lại lúc chiều, hiện ra trên làn da trắng nõn trông cực kì chói mắt.
Tô Ôn Ngọc kê chân lên mép bồn tắm, dùng tay xoa xoa dấu vết đỏ kia. Thể chất của cậu rất dễ lưu lại dấu vết, trước đây bất cẩn va đυ.ng đều sẽ để lại vết tích, hiện tại xem ra, vết đỏ mà Chu Tự gây ra ít nhất cũng phải hai ba ngày mới biến mất.
Cũng may là bị ở cổ chân, mang tất vào sẽ không dễ dàng bị người khác nhìn thấy.
Tô Ôn Ngọc quan sát một hồi, sau khi xác nhận chỉ bị đỏ chứ không có vấn đề gì khác thì thoải mái trèo vào bồn tắm lớn.
Sức lực Chu Tự quá lớn, lần sau làm nhiệm vụ tốt nhất vẫn nên cách xa hắn ra.
Tô Ôn Ngọc dựa vào thành bồn tắm nằm xuống, dòng nước ấm áp bao phủ toàn thân, cậu khẽ than một tiếng hạnh phúc.
Làn da vốn tái nhợt khi tiếp xúc với nước ấm đã nhiều thêm vài phần huyết sắc, hai má cũng bị hơi nóng huân đến phiếm hồng, ngũ quan tinh xảo dưới ánh đèn phòng tắm lại càng thêm kiều diễm xinh đẹp.
Tô Ôn Ngọc thả lỏng thân thể từ từ nhắm mắt hồi tưởng lại kí ức của nguyên chủ, đảm bảo khi sắm vai nguyên chủ sẽ không quá mức để lộ ra dấu vết.
Còn về những người trong phòng bếp bên kia, Tô Ôn Ngọc không lo.
"Tô Ôn Ngọc" trong mắt bọn họ vốn có tính nết bất ổn, bọn họ chỉ biết làm tốt việc của mình nên sẽ không nghĩ nhiều.
Theo thời gian mực nước trong bồn tắm dần dâng lên, chốc lát đã cố định mực nước ở mức chuẩn, hệ thống mát xa của bồn tắm lớn tự khởi động.
Dòng nước mát xa phun ra đẩy Tô Ôn Ngọc từ mép bồn trôi ra giữa bồn tắm, Tô Ôn Ngọc cũng lười nhúc nhích, trôi nổi phiêu theo dòng nước mát xa.
520 thấy khuôn mặt cậu bị hơi nóng hun đỏ, tri kỷ nhắc nhở: [Kí chủ, đề nghị cậu ngâm bồn không vượt quá mười lăm phút.]
Tuy thân thể của Tô Ôn Ngọc ở thế giới này khoẻ mạnh, nhưng số liệu vẫn là của thế giới thật, thể chất vẫn ốm yếu như cũ.
Nếu ngâm nước trong thời gian quá dài rất dễ bị choáng đầu buồn nôn thậm chí là ngất xỉu.
Tô Ôn Ngọc "ừ" một tiếng: "Đến lúc đó nhớ gọi tôi."
520 cẩn thận cài báo thức trước mười lăm phút.
Hết mười lăm phút, Tô Ôn Ngọc vịn thành bồn tắm ngồi dậy, nhanh chóng xả nước trong bồn, vắt khăn lau khô thân thể rồi thành thành thật thật mà đi sấy tóc.
Tuy hiện tại đang là mùa hè thời tiết khô nóng, nhưng trong phòng mở điều hoà nên Tô Ôn Ngọc vẫn cảm thấy hơi lạnh, nếu không sấy khô tóc thì rất dễ bị cảm lạnh.
Sau khi sấy tóc xong, Tô Ôn Ngọc mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ vào rồi bổ nhào lên giường.
"520, ngủ ngon." Mười giờ tối là đến giờ sinh học của cậu, bắt đầu buồn ngủ.
520 cũng lên tiếng: [Ngủ ngon.] rồi treo máy.
Tô Ôn Ngọc nhanh chóng ngủ say, nhưng cậu ngủ không được an ổn.
Khoảng một giờ sáng, cậu gặp ác mộng, mơ thấy có một con rắn độc to khoẻ quấn lấy cổ chân cậu, lần lượt để lại những vết đỏ trên người cậu.
Sau đó, con rắn độc dùng ánh mắt đỏ tươi theo dõi cậu, lưỡi rắn thè ra rung rung nói với cậu-----
"Tô Ôn Ngọc, đã lâu không gặp."