Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 15: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Tô Ôn Ngọc hoàn thành nhiệm vụ.

520 vui vẻ bắn chữ chúc mừng trong đầu cậu, lại lần nữa chúc cậu tương lai rộng mở.

Tô Ôn Ngọc lười biếng nằm dài trên ghế sô pha phòng mình, ngắm nhìn ánh chiều tà đến thất thần, trong đầu là nhiệm vụ vừa hoàn thành và ánh mắt Chu Tự nhìn cậu.

Khi Tô Ôn Ngọc quái gở giễu cợt hắn từ một kẻ nhà quê biến thành con trai nhà giàu chắc chắn trong lòng rất vui sướиɠ, nhưng Chu Tự cũng không tức giận, chỉ là ánh mắt hắn có chút sâu thẳm cúi nhìn giày da bóng loáng đang đặt lên đầu gối mình, cho rằng đứa em trai này đã bị Tô gia chiều hư.

Cho đến khi Tô Ôn Ngọc nói gia đình trước của hắn kém cỏi, Chu Tự mới cảm thấy bản thân hắn đang bị sỉ nhục.

Bằng chứng là lúc đó 520 lên tiếng nhắc nhở nhiệm vụ thành công, nhận được hai mươi tích phân.

Con ngươi Chu Tự sâu không thấy đáy, hắn hung hãn nhìn chằm chằm Tô Ôn Ngọc: "Ai cũng có thể nói gia đình tôi không tốt, chỉ có cậu là không có tư cách."

Chu Tự nắm lấy cổ chân Tô Ôn Ngọc, sức lực trong tay như muốn bóp gãy xương cậu, Tô Ôn Ngọc đau đến nhíu mày.

Sau đó hắn đẩy Tô Ôn Ngọc ra rồi quyết liệt đuổi cậu ra ngoài.

Tô Ôn Ngọc đại khái hiểu được ý Chu Tự, nếu năm đó không ôm nhầm con thì "Tô Ôn Ngọc" sẽ có cuộc sống ở gia đình kia.

Bây giờ Tô Ôn Ngọc cậy vào thân phận của nguyên chủ nói ra những lời như vậy với Chu Tự, không chỉ là giễu cợt gia đình Chu Tự mà còn đang giễu cợt chính cha mẹ ruột của mình.

Tô Ôn Ngọc khẽ thở dài, thầm nói một tiếng xin lỗi với cha mẹ ruột.

Còn Chu Tự, Tô Ôn Ngọc quyết định sẽ giáp mặt xin lỗi hắn.

Dù gì thì nhiệm vụ cũng đã xong, tiếp theo bổ cứu thế nào đều là lựa chọn của Tô Ôn Ngọc, 520 sẽ không can thiệp.

-

Sáu giờ rưỡi tối, Thi Phái nhắn tin kêu hai người qua nhà chính ăn cơm, hôm nay Tô Đoan Hồng tan làm sớm, đã về đến nhà.

Tô Ôn Ngọc vừa mới chọc giận Chu Tự nên đương nhiên đối phương sẽ không chờ cậu đi cùng.

Tô Ôn Ngọc cũng không thèm để ý, cậu không muốn đi bộ nên trực tiếp kêu giúp việc lái xe tới đón.

Tốc độ của xe nhanh hơn đi bộ nhiều, chốc lát xe đã đuổi kịp Chu Tự.

Tô Ôn Ngọc kêu bác tài giảm tốc, lái chậm theo cạnh Chu Tự, hỏi hắn: "Có muốn lên xe không?"

Chu Tự không nghe cũng không thèm nhìn cậu.

Tô Ôn Ngọc ghé vào cửa sổ xe, giải thích với hắn: "Sau khi về phòng em đã tự kiểm điểm, thật xin lỗi, em nhận lỗi với anh, có thể tha thứ cho em không?"

Lúc này Chu Tự mới keo kiệt cho cậu một ánh mắt, hỏi: "Hôm nay cậu xin lỗi còn ít sao?"

Tô Ôn Ngọc chớp chớp mắt nhớ lại, hình như là không ít.

Bắt đầu từ lúc Chu Tự mới về nhà bị Tô Ôn Ngọc đâm phải, dường như cậu vẫn luôn miệng xin lỗi hắn.

"Cho nên anh sẽ không tha thứ cho em sao?" Tô Ôn Ngọc mở to đôi mắt vô tội ngập nước nhìn hắn, mái tóc đen mềm bị gió thổi bay lộ ra vầng trán trắng nõn mượt mà, ngũ quan xinh xắn dưới ngọn đèn đường càng thêm tinh xảo.

Chu Tự không muốn tha thứ, nhưng cứ bị Tô Ôn Ngọc nhìn chằm chằm đến phát phiền, hắn dứt khoát nói với tài xế: "Lái nhanh đi."

Tài xế bị kẹp giữa hai thiếu gia có hơi khó xử, trong phút chốc không biết nên nghe ai.

Tô Ôn Ngọc nghe thế thì thở dài: "Được rồi, sau này có cơ hội em sẽ nhận lỗi thêm mấy lần với anh, cố gắng để được anh tha thứ."

Chu Tự vừa định khước từ, Tô Ôn Ngọc đã nói gì đó với tài xế, tài xế nhấn ga lao thẳng qua hắn.

Hai thiếu gia đều kêu tài xế đi nhanh, tài xế lo sợ lại xảy ra tranh chấp nên cuống quýt gia tăng tốc độ.

Chu Tự đến nhà chính sau Tô Ôn Ngọc năm phút.

Hắn đi không nhanh không chậm, lúc tới nhà chính hô hấp vẫn vững vàng, Thi Phái và Tô Đoan Hồng thấy hắn đã đến thì ra đón hắn và Tô Ôn Ngọc vào nhà ăn cơm.

Nhà ăn tối nay là nhà ăn riêng của gia đình, không giống với nhà ăn ở bữa tiệc trưa nay.

Họ hàng thân thích của Tô gia đã về hết, cho nên lúc này trong nhà ăn chỉ có bốn người, khi ăn cơm chỉ có tiếng bát đũa va chạm, Thi Phái thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho hai đứa con. Kỳ thực Thi Phái và Tô Đoan Hồng có rất nhiều điều muốn nói với Chu Tự, nhưng lại bận tâm đến Ôn Ngọc, lo lắng đứa nhỏ mẫn cảm này sẽ suy nghĩ nhiều, nên họ cố gắng kiềm chế, chuyên tâm ăn cơm cùng hai đứa con.

Cơm nước xong xuôi, Tô Ôn Ngọc rất biết điều mà chừa lại không gian cho ba người, nói bản thân có hơi mệt nên về biệt thự nhỏ trước.

520 xông ra hỏi: [Tại sao cậu lại nhận lỗi với Chu Tự?]

520 đã muốn hỏi câu này từ lâu, chỉ là thấy sau khi Tô Ôn Ngọc làm nhiệm vụ xong thì tâm trạng vẫn luôn không tốt, nên nó mới nhịn không hỏi.

Từ góc độ của 520, nó cho rằng sau khi làm chuyện xấu không những không xin lỗi mà ngược lại còn phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu đối phương, như vậy mới là nhân vật phản diện hoàn hảo.

Nó cũng không tán thành việc Tô Ôn Ngọc nhận lỗi với Chu Tự, tuy giá trị phản diện không bị giảm nhưng có thể tranh thủ được thêm điểm nào thì hay điểm đó!

"Bởi vì tôi làm sai."

Về phòng mình, Tô Ôn Ngọc đối thoại với 520 trong đầu, cậu uống ngụm nước ấm rồi nói: "Đúng là tôi đang làm nhiệm vụ phản diện, nhưng không có nghĩa là tôi vô tội, làm sai thì nhận lỗi, đơn giản vậy thôi."

Nói trắng ra thì làm nhiệm vụ phản diện là để kéo dài sinh mệnh cho cậu, Tô Ôn Ngọc chỉ muốn tự cứu mình, chỉ thị của nhiệm vụ càng không phải do cậu lựa chọn, bắt buộc phải làm.

Tô Ôn Ngọc nghiêm túc làm nhiệm vụ, không phải bởi vì cậu thật sự xấu xa.

Cậu cảm thấy nếu đã xác định phải làm thì sẽ không xoắn xuýt hay ngượng ngùng, chỉ cần làm rồi thì sẽ nhận.

Nhận lỗi không phải xuất phát từ áy náy, chỉ đơn thuần là vì thấy bản thân không đúng.

520 là hệ thống nhân vật phản diện, có đôi lúc nó không thể hiểu được mạch suy nghĩ của kí chủ nhà mình.

Nhưng thân là hệ thống đồng hành thân thuộc của Tô Ôn Ngọc, 520 nguyện ý cho cậu đủ sự tôn trọng.