Khi tỉnh lại từ trong mộng, cả người Tô Ôn Ngọc đã đầy mồ hôi.
Bộ đồ ngủ bằng lụa bị cậu lăn lộn đến xoắn cả lên, lộ ra phần bụng bằng phẳng, phập phồng theo tiếng thở hổn hển.
Chẳng biết từ lúc nào bên ngoài trời đã mưa như thác đổ, gió lớn cuốn theo mưa rào nặng nề tạt vào sân phơi, cửa sổ sát đất cũng bị gió xô đến rung chuyển.
520 xuất hiện hỏi: [Gặp ác mộng sao?]
Tô Ôn Ngọc không trả lời.
Đầu óc cậu vẫn còn dừng lại tại thời khắc con rắn rộc quấn lấy cổ chân cậu rồi chậm rãi trườn lên, cảm xúc trơn nhẵn dính dớp chân thực khiến cả người cậu vô cùng khó chịu.
Qua một lúc lâu, Tô Ôn Ngọc mới đè nỗi sợ rắn xuống, từ từ ổn định hô hấp, nói với 520: "Không sao."
Chỉ là một cơn ác mộng thôi, Tô Ôn Ngọc tự an ủi chính mình.
520 giám sát tâm trạng kí chủ, nó biết ý không hỏi nữa.
Tô Ôn Ngọc mở công tắc đầu giường, bật sáng tất cả đèn trong phòng.
Ánh sáng đèn điện đẩy lui triệt để bóng tối, trái tim đập bình bịch của cậu mới hoàn toàn bình ổn trở lại, Tô Ôn Ngọc đứng dậy rót một ly nước ấm để làm dịu cổ họng khô khốc của mình.
Mọi thứ trong mơ quá mức rõ ràng, lúc tỉnh lại Tô Ôn Ngọc còn suýt chút không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ.
Cậu vén mái tóc đã ướt mồ hôi lên, bộ đồ ngủ cũng bị mồ hôi thấm ướt dính vào người, rất khó chịu, cậu lại lấy một bộ quần áo khác chuẩn bị đi tắm.
Lúc cởϊ qυầи áo, động tác nhấc chân cởϊ qυầи của cậu chợt dừng lại, tầm mắt chăm chăm nhìn vào vết đỏ nơi cổ chân.
Là dấu vết mà Chu Tự để lại, trùng với vị trí mà con rắn trong mộng quấn lấy.
Cái loại cảm giác bị rắn độc quấn chân rồi chậm rãi trườn lên lại xuất hiện, Tô Ôn Ngọc túa mồ hôi rùng mình không nhìn nữa.
Quả nhiên không nên làm chuyện xấu.
Vừa mới khi dễ Chu Tự hồi chiều, đêm ngủ lập tức gặp ác mộng, chắc chắn là báo ứng.
Tô Ôn Ngọc nhắm hai mắt, không muốn nhớ lại chuyện trong mộng, cậu nhanh chóng tắm nước nóng, lau khô thân thể, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi nằm lên giường.
Chăn ấm mềm mại đắp lên mắt cá chân che đi dấu vết kia, tâm trạng Tô Ôn Ngọc mới thoáng thả lỏng một chút,
Lúc ngủ lại Tô Ôn Ngọc không tắt đèn, vì thế căn phòng phía tây của biệt thự nhỏ sáng đèn cả một đêm.
Năm giờ rưỡi sáng, mưa đã tạnh.
Chu Tự dậy sớm liếc nhìn trời qua cửa sổ, thay một bộ quần áo thể thao rồi xuống lầu chạy bộ.
Khi chạy qua dưới phòng Tô Ôn Ngọc, hắn thấy phòng cậu có ánh đèn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục điều chỉnh hô hấp tăng nhanh nhịp chạy.
Còn Tô Ôn Ngọc, sau nửa đêm cậu không gặp ác mộng nữa, ngủ thẳng đến hơn chín giờ sáng mới tỉnh lại.
[Chào buổi sáng, bây giờ là chín giờ mười lăm phút sáng.] 520 thấy kí chủ đã dậy thì nhiệt tình chào hỏi.
Ánh mắt Tô Ôn Ngọc mơ màng, hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng râm trên mặt, mờ mịt hỏi: "Đã hơn chín giờ rồi sao?"
Đây là lần đầu tiên khi không bị bệnh mà ngủ đến giờ này, bình thường bảy giờ là cậu đã dậy.
[Khoảng bảy giờ sáng nay cậu có điện thoại, nhưng thấy cậu ngủ say quá nên tôi không đánh thức.] 520 nói.
Tô Ôn Ngọc nheo mắt cầm di động lên nhìn, là tin nhắn của Thi Phái, hỏi cậu có qua nhà chính ăn sáng không, sau một lúc không thấy cậu trả lời nên bà cũng không giục nữa.
Tô Ôn Ngọc nhắn cho Thi Phái trả lời cậu vừa mới dậy, sau đó vì lười qua nhà chính nên cậu gửi tin nhắn cho quản gia nhờ mang một phần bữa sáng tới.
Sau khi để điện thoại xuống, Tô Ôn Ngọc lại ôm chăn nằm nướng một lúc đến chín giờ rưỡi mới lười biếng vươn vai xuống giường rửa mặt.
Rửa mặt xong đến phòng thay đồ, Tô Ôn Ngọc cố ý mang đôi tất dài để che đi vết đỏ nơi cổ chân, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau đó lại mất khá nhiều công sức mới chọn được một bộ quần áo thường ngày rộng rãi sáng sủa và một đôi giày thể thao trong tủ đồ.
Sở thích của cậu và nguyên chủ không giống nhau, nguyên chủ thích giày da tinh tế, sơ mi quần tây cao cấp và các loại phụ kiện trang sức xa xỉ, cho nên toàn bộ quần áo và trang sức trong tủ đều là mua theo sở thích của nguyên chủ.
Còn Tô Ôn Ngọc thì càng rộng rãi thoải mái thì càng tốt.
Giờ nhìn tủ quần áo toàn đồ không hợp gu, Tô Ôn Ngọc dứt khoát lên mạng đặt mua, giao hàng nội thành chỉ trong vòng một ngày là tới.
Sau khi giúp việc bên nhà chính đem bữa sáng tới, Tô Ôn Ngọc ngồi trong phòng ăn dưới lầu vừa cắn bánh nướng vừa lướt mạng chọn quần áo.
Sau khi mua xong quần áo cho bản thân, Tô Ôn Ngọc nhớ tới bộ quần áo của Chu Tự hôm qua bị cậu làm bẩn, bèn lựa cho hắn mấy bộ mà cậu cho là hợp với hắn, chọn xong kích thước rồi trực tiếp đặt mua.
Sau khi mua quần áo cho Chu Tự xong, Tô Ôn Ngọc ôm tâm trạng vui vẻ chờ quần áo giao đến, lại chạy đi tìm Chu Tự để xin lỗi hắn chuyện ngày hôm qua.
Nào ngờ, cả ngày hôm nay Tô Ôn Ngọc không gặp được Chu Tự, ngay cả lúc qua nhà chính ăn bữa tối, Tô Ôn Ngọc cũng không thấy hắn.