Omega Của Thượng Tướng Thật Giỏi Tán Tỉnh

Chương 11: Chỉ Cần Lục Thần

Chắc có lẽ suốt khoảng thời gian trở thành linh hồn, không còn nhớ đến cảm giác chợp mắt, nên giấc ngủ này kéo dài vượt qua đồng hồ sinh học bình thường, cho đến tận gần trưa, chiếc chăn bông ở giữa giường mới bắt đầu động đậy.

Kèm theo tiếng ngáp dài, một cái đầu đen thò ra từ trong chăn bông màu xám xanh.

Ngay sau đó là cậu thiếu niên lổm ngổm bò dậy, kéo chăn ra ngồi thẫn thờ.

Đôi mi dài cong vυ't chớp chớp, khoé mắt còn đọng lại chút nước mắt sinh lý do cái ngáp dài ngái ngủ, khiến cho đôi mắt có hơi ươn ướt.

Mục Duệ Thần nhìn chằm chằm vào một điểm trên bức tường đối diện với đôi mắt trống rỗng, hơi mơ hồ một chút, như thể đang không biết hôm nay là ngày tháng năm nào.

Ừm… Đây là đâu?

Sau một hồi ngẩn ngơ, khi não bộ dần dần tỉnh táo, đôi đồng tử đen trở nên rõ ràng hơn.

Đúng rồi, cậu đã trở về, hôm qua là lễ trưởng thành, cậu đã gặp Lục Thần, kiểu gặp mặt trực tiếp.

Rồi sau đó thì sao?

Nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra sau đó, đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu nở một ý cười tươi rói, bên trong ánh lên một tia hy vọng.

Lục Thần, đơn xin kết hôn đã được gửi đi, anh không thể trốn thoát đâu.

Khuôn mặt đáng yêu vì suy nghĩ trong đầu mà trở nên tinh nghịch, Mục Duệ Thần có chút nóng lòng muốn gặp người ấy.

Nghĩ là làm, Mục Duệ Thần nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, thấy đã là mười giờ ba mươi.

Đúng là ngủ quên thật rồi, nhưng không sao, chẳng phải bữa trưa sẽ thích hợp cho một buổi hẹn hò hơn mà ha?

Bảy năm bầu bạn với anh đã khiến cho Mục Duệ Thần hiểu rõ thói quen của Lục Thần như lòng bàn tay.

Vào thời điểm này, Lục Thần chắc hẳn đang ở thư phòng đọc sách, thời gian ăn trưa của Lục gia là mười hai giờ, nên nếu cậu nhanh một chút, chắc là có thể tạo bất ngờ cho anh.

Nghĩ vậy, Mục Duệ Thần đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Mục Duệ Thần bước ra khỏi phòng.

Vừa chỉnh sửa ống tay áo, Mục Duệ Thần vừa đi xuống cầu thang, chỉ nghe thấy tiếng cười hào sảng của bố Mục trong phòng khách, cùng với một giọng nam lạ.

“Bé lợn nhựa của chúng ta đã dậy rồi.” Người gọi cậu đầu tiên là anh trai, nhưng cậu thà rằng ông anh này nên trật tự đi thì tốt hơn.

Cậu giận dỗi liếc nhìn Mục Duệ Trạch, với ánh mắt tự cho là rất hung dữ, nhưng không biết rằng trong mắt mọi người, cậu thật sự rất đáng yêu.

Để chuẩn bị cho buổi hẹn hò hôm nay, Mục Duệ Thần đặc biệt tạo kiểu cho mái tóc đen mềm mại của mình.

Kỹ thuật uốn tóc đã lâu không sử dụng lại được thực hành, Mục Duệ Thần dùng máy uốn tóc mini để tạo kiểu, cho ra những lọn tóc xoăn nhẹ, bông bông mền mềm, phần đuôi của tóc mái cũng được uốn nhẹ, cuối cùng xịt một chút keo giữ nếp, kiểu tóc xoăn tự nhiên khiến khuôn mặt điển trai vốn đã trẻ trung nay lại càng tăng thêm vẻ nghịch ngợm, đáng yêu.

Cố Sanh vẫn luôn biết rằng omega của nhà họ Mục rất đẹp, nhưng Mục Duệ Thần lại hiếm khi xuất hiện tại các bữa tiệc của giới thượng lưu, vì vậy mọi người chỉ biết về cậu qua vài bức ảnh cùng những lời khen vô nghĩa.

Lễ trưởng thành tối qua là lần đầu tiên Cố Sanh gặp Mục Duệ Thần, và cũng chính tối qua, người luôn cảm thấy tình yêu sét đánh thật nực cười, vậy mà chỉ một cái liếc mắt thoáng qua, đã rơi vào cái hố mang tên Mục Duệ Thần, nằm lì không chịu dậy, đánh không đi, còn không ngừng kêu gào rằng Mục Duệ Thần hãy nhanh chóng lấp hố lại.

Cái vả mặt này chắc hẳn có thể khiến mặt hắn sưng to như đầu heo.

Giống như những ứng cử viên khác, trong bữa tiệc, hắn đã cố gắng tiếp cận người đó bằng mọi cách, nhưng luôn có những bậc trưởng bối đức cao vọng trọng đứng chắn trước mặt, cho đến khi kết thúc, hắn thậm chí còn chưa nói được một câu nào với đối phương.

Sáng nay, hắn đã đến nhà họ Mục chờ sẵn.

Cố Sanh đã chú ý đến Mục Duệ Thần ngay khi cậu xuất hiện ở đầu cầu thang.

Khác với bộ trang phục trang trọng tối qua, khi cởi bỏ bộ âu phục mang vẻ trưởng thành, Mục Duệ Thần càng thêm nổi bật hơn trong bộ quần áo thường ngày.

Chiếc áo sơ mi lụa trắng mặc trên người có phần hơi rộng, dưới ánh đèn, những hoa văn tinh xảo hiện ra một cách khác nhau, càng làm tôn lên khí chất thanh lịch của Mục Duệ Thần.

Gấu áo sơ mi được nhét vào quần tây đen, đôi chân dài thẳng tắp sải bước với sự tự tin đặc trưng của chủ nhân.

Rõ ràng chiều cao chỉ một mét bảy mươi lăm, nhưng lại tỏa ra khí chất như một mét chín mươi.

Khi nhìn thấy Mục Duệ Thần như vậy, trong đầu Cố Sanh thoáng hiện lên danh hiệu “nhà nghiên cứu thiên tài”.

Vậy thì, có được khí chất như thế chẳng phải cũng là điều đương nhiên sao?

Nhưng thật không ngờ, khi còn chưa kịp thích ứng với phiên bản nhà nghiên cứu Mục Duệ Thần, Cố Sanh đã lại bắt gặp hình tượng bánh bao nhỏ dễ thương Mục Duệ Thần đang nổi giận.

Trông thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cậu bỗng phồng lên hai bên má, đôi mắt phượng quyến rũ hơi nheo lại, cậu lườm lườm Mục Duệ Trạch đang ngồi bên cạnh, dù không phải là đối tượng bị nhắm đến trực tiếp, nhưng Cố Sanh vẫn cảm thấy tim mình run lên, một làn sóng lạnh chạy thẳng lên đại não, hắn nghĩ nếu bây giờ có thiết bị thử nghiệm, chỉ số dopamine của hắn chắc chắn đã vượt quá mức tiêu chuẩn.

Mặc dù tự vùi mình sâu hơn vào hố, nhưng Cố Sanh lại cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Một omega như thế này, hắn nhất định phải cưới về nhà!

“……”

Sau khi trừng mắt nhìn Mục Duệ Trạch một cách giận dữ, Mục Duệ Thần quay sang bố mẹ cậu, tỏ ý muốn họ giải thích tình huống hiện tại.

Mục Duệ Thần đã sớm nhận thấy ánh nhìn say mê rơi xuống người mình, cậu biết người này tên là Cố Sanh, là thiếu gia của nhà họ Cố, có sức mạnh tinh thần lực cấp S.

Tài liệu mà trung tâm kết hợp pheromone cung cấp rất chi tiết, ngoài mức độ sức mạnh tinh thần lực ra, cũng bao gồm sở thích ăn đồ ngọt, kèm theo một bức ảnh gần đây, có thể nói là rất chu đáo.

Chỉ có điều sao người này lại ở nhà cậu?

“Khụ…”

Cố Sanh đang thất thần, Mục Duệ Trạch khẽ ho, vai còn đυ.ng nhẹ vào Cố Sanh, vẻ mặt thì u ám.

Người này đang dòm ngó em trai mình, có phải chán sống không?

“Xin chào, tôi tên là Cố Sanh.” Sau khi hoàn hồn, Cố Sanh dường như quên hẳn hành động như kẻ si tình trước đó, đứng dậy tự giới thiệu.

Cố Sanh chỉ lớn hơn Mục Duệ Thần bốn tuổi, mới vào thực tập tại một công ty con của nhà họ Cố, vẫn mang trong mình nét tươi trẻ, sôi nổi của một sinh viên đại học, kết hợp với gương mặt tuấn tú sáng sủa, hắn thực sự rất phong độ.

Mục Duệ Thần đưa ra đánh giá khách quan .

“Duệ Thần, đây là hoa hồng mà Cố Sanh tặng con, mẹ đã giúp con cắm lại.” Mẹ Mục, bà Thẩm Lăng Phỉ, đứng ở một bên chỉ vào bình hoa đặt trên bàn ăn, tươi cười nói.

“Cố Sanh đã đến từ sớm, bố định bảo anh con lên gọi con dậy, nhưng cậu ấy lại sợ làm quấy rầy giấc ngủ của con, nên đã đợi ở đây hai tiếng đồng hồ.” Gia chủ của nhà họ Mục, Mục Hách Nhiên hòa nhã nói.

Đồng hồ sinh học của cậu con trai út nhà ông luôn rất chính xác, mỗi ngày đều thức dậy vào lúc sáu giờ ba mươi phút, sau đó ra ngoài đi chạy bộ buổi sáng.

Ban đầu ông nghĩ rằng vì tối qua cậu đã quá mệt, chỉ ngủ thêm một chút thôi, không ngờ lại ngủ đến giờ này.

Mặc dù trong lòng không mấy vui vẻ khi thấy “con heo” nhà khác đến “ủn cải trắng” nhà mình, nhưng không thể không nói rằng hành động của Cố Sanh cũng khiến Mục Hách Nhiên cảm thấy vui vẻ bất ngờ.

Hai tiếng… hơn tám giờ đã tới sao?

Anh bạn này thật sự rất nhiệt tình.

Khoé môi Mục Duệ Thần không khỏi giật giật chun chút, tự hỏi kiếp trước mình chưa bao giờ gặp tình huống này? Liệu có phải việc cậu tái sinh cũng hình thành hiệu ứng cánh bướm hay không?

Nhưng cậu đã quên mất rằng ở kiếp trước, cậu căn bản không xuất hiện lâu tại buổi tiệc, chỉ lên sân khấu đọc lời cảm ơn một lần rồi đi luôn.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, liệu tôi có vinh hạnh mời cậu ăn trưa không?”

Nước da săn chắc màu lúa mạch của hắn bỗng chốc đỏ ửng, người da mặt dày vừa tỏ ra mạnh mẽ giờ lại ngượng ngùng trước lời mời hẹn hò.

Mục Duệ Thần nhìn Cố Sanh, rồi nhìn sang anh trai đang có vẻ mặt u ám, mẹ cậu thì mừng rỡ, mà bố Mục vẫn giữ nụ cười nhã nhặn lịch sự.

Trong chớp mắt, Mục Duệ Thần bất chợt nhớ ra điều mà mình đã hoàn toàn quên.

‘Thì bây giờ em chọn người cũng không sao mà?’

‘Cũng không phải không được. Vậy lát nữa con hãy quan sát họ thật kỹ, còn về quyết định cuối cùng, thì đợi sau khi bố và anh trai con điều tra thân thế kỹ càng đã nhé?’

‘Vâng.’

Thôi xong…

“Xin lỗi, tôi không thể nhận lời mời của anh được, tôi đang chuẩn bị đi ăn trưa với vị hôn phu của mình.”

Câu nói này như một cơn sóng lớn dâng lên, nửa tiếng sau, Mục Duệ Thần cuối cùng cũng thành công rời khỏi nhà.

Nếu không nói rằng đã có hẹn trước với Lục Thần, thì chắc là cậu sẽ không được thả ra sớm như này.

Vừa ra khỏi cửa, cậu nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh sáng chói đỗ cách nhà không xa.

Một cái đầu thò ra khỏi ghế lái, hoá ra là Cố Sanh, người vừa rút lui sau khi bị từ chối..

“Tôi đưa cậu đi.”

Hắn vẫy tay về phía Mục Duệ Thần, với chất giọng trầm thấp không hề phù hợp với vẻ ngoài tươi sáng, cả nụ cười với biểu cảm ngốc nghếch.

Không hiểu sao, Mục Duệ Thần lại nghĩ đến con chó husky nhà Lucia, sau khi hai người kết bạn trên mạng xã hội, cậu mới biết Lucia có nuôi một con chó.

Cảm giác mà Cố Sanh mang lại cho cậu không tệ, kiếp trước khi theo đuổi cậu cũng rất lịch thiệp.

Trong khoảng thời gian còn là linh hồn, thỉnh thoảng cậu nhìn thấy Cố Sanh trên các trang tin tức, biết rằng hắn đã đi nghĩa vụ quân sự, trong thời gian phục vụ ở biên giới tinh cầu đã lập được nhiều công lao, trong năm năm từ một tân binh leo lên vị trí trung úy, coi như là quân nhân duy nhất trong nhà họ Cố.

Vì có thiện cảm với quân nhân, cậu đã không từ chối Cố Sanh.

Ngồi ở ghế phụ, Mục Duệ Thần không đợi Cố Sanh hỏi nhiều mà chủ động nói:

“Thật sự rất xin lỗi, tối qua tôi đã trả lời thư điện tử của trung tâm kết hợp pheromone, trong ba ngày nữa tôi sẽ đăng ký kết hôn với Lục Thần, sau khi có giấy chứng nhận thì tôi sẽ thông báo trên mạng xã hội.”

“Là tôi đã quá vội vàng.”

Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, Cố Sanh đáp lại mà không nhìn sang, giọng nói hiện rõ sự chán nản, có thể thấy tâm trạng của hắn lúc này không tốt.

Mục Duệ Thần không biết nên nói gì, trong xe bỗng trở nên im ắng.

Khoảng cách từ nhà họ Mục đến Lục gia không xa cũng chẳng quá gần, nhưng với chiếc xe thể thao của Cố Sanh, chỉ mất mười lăm phút đã đến nơi.

Cố Sanh thật sự muốn lái chậm lại, để có thể ở bên Mục Duệ Thần lâu hơn một chút.

Nhưng hắn biết Mục Duệ Thần đang đi hẹn hò, cho nên hắn không thể kéo chân Mục Duệ Thần.

“Thật sự không suy nghĩ lại sao? Tôi rất tốt.” Vào khoảnh khắc Mục Duệ Thần bước xuống xe, Cố Sanh cuối cùng cũng không nhịn được mà nắm lấy cổ tay cậu: “Nếu như…” Hắn mím môi, trên khuôn mặt của Cố Sanh như thể đã đưa ra một quyết định lớn: “Thì làʍ t̠ìиɦ nhân cũng được, đối tượng là cậu, thì tôi luôn sẵn lòng.”

Những omega cấp A trở lên có thể có tình nhân hợp pháp bên ngoài bạn đời chính thức, chỉ cần đăng ký thông tin tại trung tâm kết hợp pheromone, đây là đặc quyền của omega ưu tú trong liên bang.

Cuối cùng thì gen vẫn quan trọng hơn, từ góc độ của liên bang, omega có sức mạnh tinh thần lực cấp cao tốt nhất nên có nhiều tình nhân để dễ dàng duy trì nòi giống.

Alpha trội không nhất định sẽ có hậu duệ cấp cao, nhưng omega ưu tú chắc chắn sẽ sinh ra hậu duệ ưu tú, đó cũng là lý do tại sao chỉ có omega cấp cao mới có đặc quyền như vậy.

Người khác trong liên bang cũng không thấy điều này là không hợp lý, trong thời cổ đại còn có năm thê bảy thϊếp, mặc dù đã phát triển thành chế độ một vợ một chồng, nhưng những người đứng đầu vẫn có chính thê và vài tiểu thϊếp, chỉ là vai trò đã bị đảo ngược mà thôi.

Không ngờ Cố Sanh lại nói ra những lời như vậy, Mục Duệ Thần sững sờ một chút, sau đó rút phắt tay ra, nghiêm túc nhìn hắn.

“Nhưng tôi không muốn.” Mục Duệ Thần đứng bên ngoài xe nhìn thẳng vào Cố Sanh nói: “Tôi không quan tâm người khác như thế nào, người bạn đời của Mục Duệ Thần chỉ có thể là Lục Thần, tôi không muốn nghe lại câu này lần thứ hai.”

“Xin lỗi.” Cố Sanh cúi đầu, nói lời xin lỗi.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, sáng nay thật sự xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của anh, đó là lỗi của tôi.”

“Không có gì, tôi đã nói rồi, là tôi quá vội vàng.”

“Vậy thì tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cố Sanh nhìn theo bóng dáng cao gầy của Mục Duệ Thần biến mất ở cửa khu dân cư, cả người như mất sức mà gục xuống tay lái.

Đây là mối tình đầu của hắn, vậy mà còn chưa kịp nở đã chóng tàn.

Hắn không ngờ rằng có một ngày mình lại có thể hạ thấp bản thân, chấp nhận ngay cả vai trò tình nhân, thật tiếc là người ta không cần…

Nghĩ đến những lời đánh giá của mọi người về Lục Thần trong bữa tiệc tối, khuôn mặt Cố Sanh chôn trong hai cánh tay, đôi mắt đỏ hoe.

Quả thật là quá tự tin, đến mức nực cười rồi.