Omega Của Thượng Tướng Thật Giỏi Tán Tỉnh

Chương 12: Bữa Trưa Đầu Tiên

Khu dân cư nơi Lục Thần sinh sống có thể nói là một khu biệt thự cao cấp.

Chiếm diện tích năm nghìn hecta, có hơn sáu mươi căn biệt thự, mỗi nhà đều có vườn rộng bốn nghìn mét vuông, khoảng cách giữa các nhà cũng khá xa, đảm bảo tính riêng tư cực kỳ tốt.

Cảnh sắc xung quanh có cây vườn, có hồ nước, đẹp không sao tả xiết.

Đây là phúc lợi mà liên bang dành cho các sĩ quan cấp cao, nhà họ Mục cũng được hưởng đãi ngộ tương tự, chỉ là không ở cùng một nơi, nhưng cũng thuộc khu vực gia đình của các nhân vật quân sự và chính trị mà người bình thường không thể với tới, nơi đây gọi là Lâm Thủy Loan.

Đứng trước cửa phòng bảo vệ, Mục Duệ Thần do dự vài giây, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định liên lạc với Lục Thần thông qua bảo vệ.

Ngón tay chạm nhẹ vào đồng hồ thông minh trên cổ tay trái, cậu nhanh chóng tìm thấy tên Lục Thần trong danh bạ, bấm vào biểu tượng gọi điện.

“Mục Duệ Thần?”

Trong tai nghe vang lên vài tiếng bíp, sau đó là giọng nói có chút do dự.

“Em đang ở cửa khu dân cư, vui lòng cho tài xế đến đón em, cảm ơn anh.” Giọng nói dứt khoát, nhưng không thể che giấu sự bối rối bên trong.

Mục Duệ Thần đã quen với việc tự do ra vào khu vực nhà ở dành cho sĩ quan, quân nhân, hiện tại cậu lại quên mất rằng người ngoài không dễ dàng ra vào khu vực này, trừ khi là người trong khu, ngay cả danh phận thiếu gia nhà họ Mục cũng không có tác dụng.

“Chờ tôi.” Im lặng mười mấy giây, như thể đang xác nhận đây có phải là một trò đùa hay không, sau đó trong tai nghe lại vang lên giọng nói trầm thấp.

“Vâng.” Ngắt điện thoại, Mục Duệ Thần thở phào nhẹ nhõm.

Mới nãy, trong mười mấy giây chờ đợi phản hồi, cậu vô thức nín thở, chỉ khi thả lỏng mới cảm thấy l*иg ngực hơi nghẹn lại.

Có trời mới biết vì sao cậu lại căng thẳng như vậy.

Bình tĩnh nào, Mục Duệ Thần, Lục Thần thích cậu, đây là điều cậu đã biết từ kiếp trước.

Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu, nhưng sự không chắc chắn cùng nỗi bất an trong lòng cậu lại ngày càng gia tăng.

Dù biết kiếp trước không có cái tên Cố Sanh này, lúc đó hắn chỉ theo đuổi cậu bằng cách gửi hoa đến trường hoặc viện nghiên cứu, thỉnh thoảng mời ăn tối, chưa bao giờ có chuyện như hôm nay.

Dù có muốn làm người yêu thì hắn cũng chưa từng nói ra.

Cái tên Cố Sanh bất ngờ xuất hiện này khiến cho người vốn tự tin rằng Lục Thần thích mình như Mục Duệ Thần, lại cảm thấy hoang mang.

Suy nghĩ lung tung, trong lòng càng thêm lo lắng.

Chẳng bao lâu sau, vệ sĩ lái xe đến cổng lớn khu dân cư, cậu vốn tưởng là quản gia đến đón, nhưng khi cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai khiến bao người mê mẩn.

Mục Duệ Thần thấy cánh tay mạnh mẽ dưới lớp áo sơ mi đen giơ tay lên với bảo vệ cổng chính của khu dân cư, cửa tự động mở ra, cậu đi vào trong.

“Tại sao anh lại ra đây?”

Cậu đi về phía cửa sau xe mà vệ sĩ mở ra, Mục Duệ Thần ngồi vào bên trong, cậu nhìn Lục Thần bên cạnh và hỏi.

Sự ngạc nhiên trên mặt Mục Duệ Thần cùng giọng điệu hào hứng quá rõ ràng, ai cũng có thể nhận ra cậu rất vui.

Thấy cậu như vậy, tâm trạng Lục Thần cũng tốt hơn vài phần.

“Đến đón em.” Lục Thần trả lời ngắn gọn, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi đi xe đến, với thị lực xuất sắc, Lục Thần đã trông thấy Mục Duệ Thần từ xa.

Gương mặt trắng trẻo ánh lên sắc phiến hồng, mái tóc xoăn tự nhiên, áo sơ mi trắng cách điệu cùng chiếc quần tây đen giản dị, cậu còn đeo một chiếc túi nhỏ, đôi sandal đen để lộ những ngón chân trắng trắng tròn trịa đáng yêu.

Lục Thần cảm thấy khô khan trong cổ họng, lòng khao khát càng lúc càng khó kiểm soát hơn khi người ngồi bên cạnh là Mục Duệ Thần. Dù anh cố gắng tỏ ra lạnh lùng, muốn dọa dẫm để Mục Duệ Thần hiểu rằng anh không phải là người xứng đáng, nhưng cơ thể lại vô thức di chuyển chiếc xe lăn, rời khỏi bàn ăn hướng về phía cửa chính. Dù khả năng kiểm soát pheromone có chút hỗn loạn, nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn vô dụng.

Dưới sự bao phủ của sức mạnh tinh thần lực cấp SS, Lục Thần không bỏ lỡ nụ cười mãn nguyện trên gương mặt của quản gia.

Được rồi, anh thừa nhận rằng việc tránh né Mục Duệ Thần khó hơn nhiều so với việc học cách quản lý quân đội.

"Cảm ơn." Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Lục Thần vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau đã đến trước nhà Lục Thần, sau khi xuống xe, họ được quản gia chào đón vào phòng khách.

"Thiếu phu nhân, cậu đã ăn trưa chưa?" Sau khi tự giới thiệu, quản gia lễ phép hỏi.

Lục Thần:……

Mục Duệ Thần: (*^▽^*)

Quản gia xuất hiện thật đúng lúc.

Vốn dĩ vì sự im lặng của Lục Thần suốt dọc đường đi, cộng thêm cả chuyện với Cố Sanh trước đó, vô tình khiến cho Mục Duệ Thần có chút do dự, nhưng khi nghe thấy từ "thiếu phu nhân", Mục Duệ Thần như được tiếp thêm sức lực, trong tích tắc đã phục hồi tinh thần, tràn đầy sức sống.

"Chưa, có thể cùng ăn cơm không?"

Lời mời ăn trưa đã không còn khả năng, bởi khi vừa bước vào, từ xa cậu đã thấy trong phòng ăn có những món ăn đã được bày sẵn trên bàn.

"Đương nhiên, tôi sẽ chuẩn bị ngay."

Nói xong, quản gia cúi người chào rồi đi về phía nhà bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Thần và Mục Duệ Thần, bầu không khí lại rơi vào im lặng.

Lục Thần kích hoạt chức năng tự động của xe lăn, dẫn đầu tiến về phòng ăn, Mục Duệ Thần theo sát phía sau.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Lục Thần, rồi nghiêng mặt nhìn Lục Thần cũng đang nhìn cậu, nở một nụ cười ngây thơ.

"Em ngồi ở đây không sao chứ?"

Hành động này của Mục Duệ Thần khiến quản gia, người vừa quay lại với bộ dụng cụ ăn uống, cảm thấy vui mừng không thể tả.

Quả nhiên, thiếu phu nhân nhà ông khác hẳn với những người làm màu giả tạo ngoài kia.

Nhìn mà xem, hai người họ trông thật đẹp đôi biết bao.

"Ừm." Lục Thần khẽ đáp, ánh mắt dừng lại trên bộ dụng cụ ăn uống trước mặt, anh hiếm khi ở gần omega, nên từ ngữ để giao tiếp có vẻ như thật nghèo nàn..

Lúc này, quản gia vui vẻ tiến lại sắp xếp bộ dụng cụ ăn cho Mục Duệ Thần, thấy cậu lễ phép cảm ơn, trong lòng ông cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cậu thiếu gia lạnh lùng kiêu ngạo? Một thiên tài kỹ sư cơ giáp chỉ biết dùng cằm để nhìn người?

Dù Mục Duệ Thần có nổi tiếng được đánh giá cao trên mạng truyền thông, nhưng cũng không tránh khỏi những lời chỉ trích, dù sao cũng không phải tất cả đều yêu quý cậu.

Nhớ lại những gì đã thấy trên mạng đêm qua, quản gia cảm thấy những người đó không phải mắt chó giấy thì cũng là mắc bệnh gato (ghen ăn tức ở).

Thật tốt khi có một thiếu phu nhân có thể đứng ra bênh vực cho thiếu gia nhà mình.

Nghĩ đến đây, quản gia thầm tinh ý mà lùi xa một chút.

Đây là bữa trưa đầu tiên của thiếu gia và thiếu phu nhân, ông không muốn trở thành cái bóng đèn ở đây.

Chỉ tiếc rằng hôm nay không phải là bữa ăn kiểu Tây với rượu vang lãng mạn, chắc là tối nay có thể chuẩn bị một bữa như vậy?

Không biết quản gia toàn năng của mình đã bắt đầu tính đến việc sắp xếp bố trí bữa tối nay, Lục Thần vẫn dùng bữa trưa trong yên lặng.

Chỉ cần người mình yêu ngồi bên cạnh, ngay cả Lục Thần vốn điềm tĩnh cũng không thể không bắt đầu cảm thấy xao xuyến.

Bất kể trong lòng có nhận thức thực tế rằng mình và Mục Duệ Thần là không thể, nhưng những hành động vô thức luôn là chân thật nhất.

Dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy Mục Duệ Thần chốc chốc lại nhìn vào đĩa thịt ở phía xa xa, Lục Thần đưa tay, đổi vị trí đĩa thịt đó với đĩa món ăn ở trước mặt Mục Duệ Thần mà cậu gần như chưa động đến.

Mục Duệ Thần không ngờ rằng Lục Thần sẽ làm như vậy, sau một thoáng ngạc nhiên, trong lòng cậu trào dâng niềm vui khoai khoái.

"Cảm ơn." Quay đầu nhìn Lục Thần vẫn đang dùng bữa một cách yên ắng, Mục Duệ Thần nở nụ cười tươi tắn.

Không có tiếng đáp lại, anh giữ nguyên tư thế, hạ thấp mi mắt ăn đồ ăn trong đĩa trước mặt, nhưng ánh mắt của Lục Thần đã ghi nhớ nụ cười ngọt ngào đó vào sâu trong tâm trí.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên gương mặt thường ngày không biểu cảm của Lục Thần, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ.

Chỉ có điều Mục Duệ Thần đã quay về tiếp tục ăn, mà không thấy được hình ảnh này, thực ra thì ngay cả bản thân Lục Thần cũng không nhận ra hành động vô thức của chính anh.

Trong bữa ăn, sau những khoảnh khắc nhỏ ban đầu, bầu không khí lại trở về trạng thái im lặng, không ai nói gì.

Và đến khi bữa trưa kết thúc, quản gia dọn dẹp bàn ăn, hai người ngồi cạnh nhau trên sofa trong phòng khách, tất cả lại rơi vào một khoảng lặng chỉ có hai người.

"Nếu chiều nay anh không có việc gì, thì chúng ta đi lấy cuốn sổ hồng về nhà nhé?”

Không nói thì thôi, nhưng một khi đã mở miệng thì luôn khiến người ta kinh ngạc.

Lục Thần nhìn vị hôn thê trên danh nghĩa của mình, có chút ngẩn người.