Omega Của Thượng Tướng Thật Giỏi Tán Tỉnh

Chương 7: Em Rất Xấu Tính À

“Có làm phiền không?”

Câu hỏi rõ ràng chỉ là hình thức, nếu là trước đây, Mục Duệ Thần chắc sẽ cố giấu đi sự khó chịu trong lòng mà nói không ra, nhưng hiện tại…

Đương nhiên cũng chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, miệng nói không nhưng trong lòng ngược lại.

“Không, vừa mới nói chuyện xong.”

Giọng nói phát ra có phần thiếu niềm nở, rõ ràng mất hứng.

Thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ không vui, nét mặt của Lục Thần lại không thể hiện ra biểu cảm gì.

Thiên Tân đoán có thể do tình trạng sức khoẻ cùng với tính cách của Lục Thần không phải là mẫu người mà Mục Duệ Thần thích, vô tình ở mặt nào đó đã làm Mục Duệ Thần khó chịu, nên mới nhận lấy sự ghét bỏ thẳng thừng như vậy.

Thiên Tân và Lucia đến muộn, đã bỏ lỡ những tương tác trước đó giữa hai người, ngược lại trời xui đất khiến sao lại khiến cho họ tưởng rằng Lục Thần và Mục Duệ Thần không hòa hợp với nhau.

“Thượng tướng Lục, thật xin lỗi, thường ngày tính tình Duệ Thần vẫn như vậy, không phải cố ý nhằm vào ngài, xin đừng để tâm.”

Sau một hồi suy đoán, Thiên Tân vẫn lên tiếng.

Trước hành động nghiêng người tiến gần về phía trước của Thiên Tân, Lục Thần không buồn liếc nhìn dù chỉ là nửa ánh mắt.

“Nếu có chỗ nào không phải, tôi mạn phép thay cậu ấy xin lỗi ngài. Cậu ấy thật sự không cố ý đâu, chỉ là do tính cách như vậy, không có ác ý. Xin ngài bỏ qua cho cậu ây.”

Mục Duệ Thần đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ hành động như bạch liên hoa của tên này, cảm thấy nực cười vô cùng, kể ra cũng thật thú vị.

Cái gì mà tính tình của cậu thường ngày vẫn luôn như vậy là sao?

Cái gì mà do tính cách như vậy chứ không có ác ý là như thế nào?

Mỗi câu nghe thì giống như đang bênh vực, giải vây cho cậu, nhưng từng chữ lại chẳng khác gì đâm thẳng vào cậu.

Kiếp trước sao lại không phát hiện ra người này khéo ăn nói đến vậy?

Nhìn thấy cô bạn bên cạnh vốn đang an ủi mình, giờ đây vì câu nói của Thiên Tân mà nhíu mày, Mục Duệ Thần chỉ cảm thấy kiếp trước mình thật giống có mắt như mù.

Người tốt với mình thì không biết trân trọng, thế nào lại đem kẻ có tâm địa xấu xa coi như bạn bè thân thiết, bảo vệ dưới cánh mình, thật là nực cười.

“Tôi có tính cách không tốt sao?”

Giả vờ như không hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói, Mục Duệ Thần nhìn Lucia với vẻ mặt tổn thương.

“Không.” Lucia lắc đầu phủ định lời của Mục Duệ Thần, đáp lại một cách dứt khoát.

“Duệ Thần, tôi không có ý đó.”

Nghe thấy lời của Mục Duệ Thần, Thiên Tân lập tức ngừng hành động tiến lại gần Lục Thần.

Nhưng khi nói câu này, trên mặt hiện lên vẻ oan ức, cùng với ánh mắt như vô tình liếc qua Lục Thần, nhìn cậu ta như vậy, Mục Duệ Thần liên tưởng đến cảnh tượng trước khi chết của Thiên Tân, cuồng loạn gào thét như một con chó điên rằng “Cậu chết đi, Lục Thần sẽ không yêu cậu nữa”.

Cho nên ra sức khuyên ngăn cậu từ hôn cũng chỉ vì cậu ta thích Lục Thần?

Vậy thì thật xin lỗi.

Lục Thần, cậu đã quyết định rồi.

“Anh, em rất xấu tính à?” Bỏ ngoài tai lời của Thiên Tân, Mục Duệ Thần bước đến trước mặt Lục Thần, nghiêm túc hỏi.

Cậu đứng, anh ngồi.

Trong tư thế này khiến người ta có cảm giác như Mục Duệ Thần thật ngang bướng, nhưng cũng có thể hiểu được, bởi cậu là tiểu thiếu gia của nhà họ Mục mà.

Vốn đang lo lắng rằng có phải Mục Duệ Thần không hài lòng với cậu ta hay không, nhưng nhìn thái độ của cậu đối với Lục Thần, ra cái vẻ thiếu gia kiêu căng, ngạo mạn, bộ dáng cao cao tại thượng không ai với tới được, Thiên Tân cảm thấy yên tâm.

Với kiểu Mục Duệ Thần như vậy, Lục Thần có thể chịu đựng được mới là lạ.

Cậu ta không cảm thấy có khả năng Mục Duệ Thần sẽ thích Lục Thần, cậu ấm cao ngạo lại say mê nghiên cứu cơ giáp khoa học thì làm sao có thể quan tâm đến mấy chuyện yêu đương? Huống chi đối phương lại là một thượng tướng đã bị tàn phế.

Thiên Tân thích Lục Thần, Thiên Tân đã thích anh kể từ lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy bức ảnh chân dung cùng với những chiến tích của anh xuất hiện trên bản tin quân sự hồi ở trường trung học.

Bộ quân phục màu xanh đậm của thượng tướng treo đầy huân chương, khuôn mặt điển trai góc cạnh của anh dù chỉ là một bức ảnh nhỏ cũng toát lên vẻ sắc sảo, rắn rỏi của người quân nhân.

Có thể nói Lục Thần chính là hình mẫu lý tưởng của Thiên Tân, năng lực cấp C của cậu ta đã định sẵn là không có duyên với alpha cấp SS, nhưng cậu ta lại càng không muốn Lục Thần và Mục Duệ Thần ở bên nhau.

Cậu ta ghen tị với Mục Duệ Thần, cảm giác như bản thân mình sắp điên lên, nhưng vì mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, cậu ta cắn răng phải nhẫn nhịn tất cả, cố gắng lấy lòng người này để có nhiều cơ hội hơn trong tương lai.

Chỉ là được sinh ra trong một gia đình có gia thế tốt mà thôi, nếu không nhờ vào xuất thân như vậy, đâu thể có được vẻ bề ngoài cùng tinh thần lực cấp cao đến thế.

Nếu cậu ta cũng được sinh ra “ở vạch đích”, nếu cậu ta cũng có những thứ đó, thì đâu cần phải tự làm khổ bản thân, tính toán mọi thứ để tồn tại, sống một cuộc sống khó khăn như vậy?

Rõ ràng đều là omega, tại sao cậu ta lại phải sống như thế này?

Sự ghen tị của Thiên Tân đạt đến đỉnh điểm khi thấy tên Lục Thần đứng đầu danh sách từ trung tâm kết hợp pheromone trên màn hình máy tính của Mục Duệ Thần, tâm trí cậu ta bị bao trùm bởi ý nghĩ không thể để Lục Thần và Mục Duệ Thần ở bên nhau, cậu ta cố gắng dẫn dắt Mục Duệ Thần từ chối lần ghép đôi đầu tiên này.

“Nói đi, anh thật sự ghét em sao?” Dáng vẻ im lặng lúc này của Lục Thần lại càng làm cho Mục Duệ Thần thêm phần tức giận.

“Không ghét.” Ban đầu anh không muốn đáp lại, để kẻ kia từ bỏ ý nghĩ đó, nhưng những chiêu trò nịnh bợ không ra gì của Thiên Tân khiến Lục Thần trở nên cảnh giác.

Thông tin đã điều tra trước đó, người này là bạn thân của bạn nhỏ nhà anh, nhưng nhìn từ khía cạnh này thì chắc hẳn cũng không phải loại người tốt đẹp gì.

Nhận được câu trả lời, Mục Duệ Thần vốn đang giở tính trẻ con giận dỗi bỗng chốc trở nên hào hứng, mây đen xua đi, cậu đưa tay về phía Lục Thần.

“Thêm bạn đi, dù sao thì, là bên được chọn thì cũng phải có liên lạc để còn trao đổi chứ.”

Một lời giải thích rất chính thức, khiến cho Lục Thần không thể từ chối.

Sau khi mở yêu cầu kết bạn, cả hai đã thêm đối phương vào danh sách bạn bè, Mục Duệ Thần lúc này mới nở nụ cười.

Dưới ánh đèn pha lê, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu những tia sáng lấp lánh, thêm một chút cong cong nơi khóe mắt, như chứa đựng cả bầu trời sao, thật sự đẹp đẽ vô cùng.

Lục Thần nhìn cảnh tượng này, trong lòng như kem que tan chảy, mềm mại và ngọt ngào.

Dù ghét Thiên Tân, nhưng vì muốn quan sát kẻ thù khó ưa ở khoảng cách gần, Mục Duệ Thần vẫn giữ thái độ như trước, tạm biệt Lục Thần, cậu dẫn Thiên Tân và Lucia đi về phía anh trai mình.

Toàn bộ bữa tiệc kéo dài ba tiếng, với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, Mục Duệ Thần lên sân khấu phát biểu chào mừng khách mời, tiếp đến là biểu diễn một điệu nhảy mở màn cùng với Mục Duệ Trạch, là bạn nhảy của cậu. Sau đó là thời gian tự do hoạt động.

Đoán rằng các ứng cử viên alpha có trong danh sách chuẩn bị tới chào hỏi, trò chuyện với cậu, mà bên này thấy con trai nhỏ cũng có vẻ muốn đi làm quen với mọi người, nên bố mẹ Mục cùng Mục Duệ Trạch đều không đến làm phiền cậu nữa, mà ngược lại, họ đi về phía bên kia, nói chuyện với Lục Thần một lát.

Cùng là người trong quân đội, trước đây Mục Duệ Trạch từng ở cùng một quân đoàn với Lục Thần, chỉ là sau khi Lục Thần đã gặp phải sự cố lần đó.

Mặc dù cảm thấy tiếc cho những gì đã xảy ra với Lục Thần, nhưng họ không có bất kỳ ánh mắt thương hại nào, ba người đối với anh chỉ có sự tôn trọng chân thành từ tận đáy lòng.

Nếu không có Lục Thần, người đã hy sinh bản thân để ngăn chặn quả tên lửa điên cuồng cuối cùng của quân địch, thì khu vực biên giới chắc chắn thất thủ, hoàn toàn rơi vào tay kẻ thù.

Cuộc xâm lược tiếp theo là điều không thể tránh khỏi.

Lục Thần là người hùng của Liên bang, điều này không thể bàn cãi.

Bởi thái độ của ba người, mà Lục Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều trong khi trò chuyện.

Sau sự cố, anh đã nhìn thấy quá nhiều sự đồng cảm cùng ánh mắt thương hại, trong đó chứa đầy những lời như “Lục Thần, anh đã trở thành một kẻ vô dụng,” khiến anh cảm thấy lúng túng, không biết phải làm sao. Vốn dĩ ban đầu đã không thích giao tiếp với người khác, nay anh càng trở nên cô độc, thậm chí dứt khoát ở nhà không bước chân ra ngoài.

Khi đi ngang qua các quầy bánh ngọt, thỉnh thoảng cậu liếc nhìn Lục Thần đang trò chuyện với gia đình mình, Mục Duệ Thần khẽ mỉm cười.

Ừm, gia đình là nền tảng cho mọi sự thịnh vượng, không tệ, không tệ.