Omega Của Thượng Tướng Thật Giỏi Tán Tỉnh

Chương 6: Tai Nạn Nhỏ Thân Mật

Mục Duệ Thần vô tình bắt gặp khoảnh khắc đó, trái tim cậu bất giác như lỡ nhịp.

Rõ ràng đối phương ngay cả khoé môi cũng chẳng kéo lên, nhưng thật đáng ghét lại khiến người ta kích động.

Cậu đưa tay lấy ly nước trong tay Lục Thần, một ngụm uống hết nước trái cây bên trong.

“Không thích thì cứ nói đi, rõ ràng là ghét cái vị chua này mà.”

Cậu lầm bầm, tự tìm lý do cho hành động của mình.

Lục Thần nhìn ly trái cây trong tay đã cạn, rồi lại nhìn gương mặt của cậu thiếu niên trước mặt, đôi má cậu bỗng chốc ửng hồng, đến cả vành tai cũng trở nên hồng hào, nỗi đau trong tim trước đó, giờ đây đã được vị ngọt bao phủ.

Lý trí trong anh kêu gào rằng điều này không đúng, với cái thân tàn tật này, anh không xứng đáng ở bên cạnh cậu.

Nhưng cảm xúc lại không thể ngăn cản được việc muốn lại gần cậu thêm chút nữa.

Có thể thấy cậu thiếu niên cũng có cảm giác với mình, Lục Thần không phải thánh nhân, thật sự rất khó để chống lại cám dỗ này.

Trong đầu hai bên đã chiến đấu hàng trăm hiệp, nhưng Lục Thần vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, người lạ chớ nên lại gần.

Đối diện với những lời châm chọc của Mục Duệ Thần, anh không nói gì, chỉ coi như đồng ý với những gì cậu nói.

Và lúc này, sau khi châm chọc xong, trong đầu Mục Duệ Thần chỉ toàn nghĩ về việc “mình và Lục Thần đã hôn gián tiếp”, cậu cảm thấy mơ màng, ngơ ngác không biết hôm nay là ngày tháng năm nào.

Khi cảm giác được hai bên má và cả vành tai đều nóng lên một cách bất thường, Mục Duệ Thần đứng vụt dậy định trốn khỏi bầu không khí ngượng ngùng đến cực điểm này, nhưng không ngờ ngồi lâu như vậy, hai chân đã tê cứng.

Không thể kiểm soát, cả người cậu ngã về phía trước, theo phản xạ nhắm mắt lại, rơi vào một vòng tay ấm áp, ngay sau đó là cảm giác âm ấm, mềm mịn từ cái chạm của đôi môi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy...

Không phải là hôn gián tiếp sao? Sao lại thành sự thật như này...

Đây là lần đầu tiên trong hai đời, cậu có sự tiếp xúc thân mật với người khác, mà người đó lại chính là người cậu thích. Khi Mục Duệ Thần nhận ra điều này, lớp má phiến hồng ban đầu bỗng chốc biến thành đỏ bừng như sắc lửa.

“Xin lỗi, thất lễ rồi.”

Cũng bởi sự việc bất ngờ này làm cho hoảng sợ, Lục Thần giờ đây không còn vẻ điềm tĩnh như trước, giọng nói phát ra mang theo chút hoảng hốt.

Kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Lục Thần quay mặt đi, nhẹ nhàng xin lỗi, nhưng giọng điệu nghiêm túc của anh lại khiến Mục Duệ Thần bật cười.

Khi nhìn kỹ, cậu nhận ra đôi mắt của Lục Thần đang cụp xuống, hàng mi dài và dày hơi run run, vậy là, anh đang xấu hổ sao?

Như thể phát hiện ra một vùng đất mới, tâm tình của Mục Duệ Thần cũng tốt hơn, sự cố bất ngờ vừa rồi bỗng trở nên thú vị.

Huống hồ đối phương còn là vị hôn phu mà cậu đã xác định, thân mật một chút cũng không sao cả.

Sau khi vực dậy tinh thần, tự chuẩn bị tâm lý, Mục Duệ Thần cảm thấy thoải mái hơn, sắc mặt cũng khôi phục lại sự trắng trẻo trên làn da mịn màng.

“Em ổn chứ?” Sau phút giây lúng túng, khi cảm thấy đã ổn định lại, Lục Thần lên tiếng hỏi, giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.

Thử đứng dậy, không còn cảm giác yếu ớt như trước, Mục Duệ Thần gật đầu, hai tay chống vào hai bên bánh xe lăn, đứng lên từ người Lục Thần.

“Anh xem, chúng ta thật hợp nhau.” Cậu giơ ngón tay lên chỉ vào Lục Thần và bản thân: “Nếu không có anh, vừa rồi em đã ngã rồi, nên chồng sắp cưới à, sau này xin chỉ giáo nhiều.”

“Em…”

“Có gì không phục sao? Đây là sự lựa chọn một chiều của omega đấy, anh là người được chọn mà.” Mục Duệ Thần nói một cách tự tin, chỉ ra điểm quan trọng của quy tắc ghép đôi của trung tâm liên bang.

Lục Thần thừa nhận rằng những gì cậu thiếu niên này nói đều không sai, mười người bọn họ vốn dĩ đã được chọn.

Không có cảm giác nhục nhã, khuất phục, mà ngược lại, đó là một vinh dự.

“Hay là anh không thích em?” Thấy anh không nói gì, vẻ kiêu ngạo trước đó của cậu bỗng chốc biến mất, gương mặt thanh tú của cậu trở nên ảm đạm, chán nản.

“...”

Không thể nhìn nổi dáng vẻ tội nghiệp của bạn nhỏ trước mặt, nhưng nếu thật sự phải nói thích, thì lời ấy anh lại chẳng thể thốt ra.

Lục Thần có thể cảm nhận được những lời Mục Duệ Thần nói là thật, cậu thật sự đã chọn anh, nhưng anh không thể chấp nhận.

Anh hiểu rõ thể trạng của mình, đã như vậy rồi thì cần gì phải kéo cậu vào?

Anh không muốn bạn nhỏ sau này phải hối hận.

“Còn chín người nữa, em có thể thử tiếp xúc với họ. Mặc dù tôi xếp hạng đầu, nhưng tôi lại là lựa chọn tệ nhất, sau này em sẽ biết thôi.”

Kể từ khi gặp nhau đến giờ, đây là một chuỗi câu nói dài hiếm hoi, nhưng lại là câu nói khuyên cậu từ bỏ việc chọn anh làm vị hôn phu?

Mục Duệ Thần cảm thấy như mình sắp bùng nổ.

Cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách đáp lại, thì đã có người đi tới.

Là Thiên Tân và Lucia.