Omega Của Thượng Tướng Thật Giỏi Tán Tỉnh

Chương 8: Một Trời Một Vực

Mặc dù ngoài miệng thì nói rằng muốn thử gặp các ứng cử viên có trong danh sách, nhưng thực tế là sau khi gặp Lục Thần, Mục Duệ Thần đã cố gắng chủ động tránh tiếp xúc với những cái tên còn lại.

Lần gặp mặt đầu tiên, lại là trong buổi lễ trưởng thành quan trọng của Mục Duệ Thần. Danh sách ngoại trừ Lục Thần, còn có chín alpha khác, tuy không đến mức phải tỏ ra quá nhiệt tình, nhưng việc tự giới thiệu thì không thể thiếu được.

Ngay từ đầu, đã có tin đồn rằng Mục Duệ Thần tìm đến Lục Thần, chín người nhìn nhau, vẻ mặt hòa nhã, nhưng trong lòng họ thì lại là chuyện khác.

Họ thực sự không coi Lục Thần là đối thủ.

Mặc dù cấp bậc của họ không bằng Lục Thần, nhưng họ có thể chất khỏe mạnh, tinh thần ổn định, gia cảnh tốt, có một số người thậm chí còn được cho là rất ưu tú.

Nói một cách thẳng thắn, sự chênh lệch giữa hai bên khác nhau một trời một vực.

Thật chẳng ngoa khi nói rằng họ là mây cao, còn Lục Thần là bùn đất.

Hơn nữa, trước đây thượng tá Mục đã làm việc dưới trướng Lục Thần, chắc là vì đã quen biết từ trước, nên việc gặp mặt cùng trò chuyện một chút cũng là điều bình thường.

Với suy nghĩ như vậy, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, nhóm người này vẫn không tìm được cơ hội để ở gần Mục Duệ Thần.

Rõ ràng là thấy cậu đang ăn bánh ngọt, nhưng khi một người trong số họ tiến lại gần, chỉ mới tiến lên mấy bước ngắn, thì vị hoàng tử nhỏ này lại ngay lập tức bắt chuyện với một vài trưởng bối khác.

Nhóm người này không cho là Mục Duệ Thần cố tình lảng tránh cơ hội nói chuyện với họ, mà chỉ nghĩ rằng đó là sự quan tâm của các bậc trưởng bối đối với cậu.

Cũng đúng, omega cấp S của liên bang vốn không nhiều, chỉ khoảng vài trăm người mà thôi.

Cả một nhóm chỉ có một người đồng trang lứa vừa bước vào tuổi trưởng thành, lại còn là tiểu thiếu gia của nhà họ Mục, nên sự ưu ái này cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, omega nhỏ này trông thật sự rất đẹp.

Mục Duệ Thần không quan tâm đến suy nghĩ của họ, vài giờ đồng hồ của buổi tiệc tối đối với cậu hệt như là một cuộc tra tấn toàn diện về cả thể chất lẫn tinh thần.

Có trời mới biết cậu đã phải nghĩ ra bao nhiêu câu chuyện tẻ nhạt để nói với mấy ông chú, ông bác kia nhằm tránh xa mấy người đó.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Mục Duệ Thần nằm dài ở giữa, lúc này cậu thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhớ lại khoảnh khắc Lục Thần gật đầu chào tạm biệt cậu vào cuối tiệc, rõ ràng là không cười, cũng không nói thêm lời nào, nhưng Mục Duệ Thần vẫn không nhịn được, ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường.

Người ấy còn sống, một Lục Thần sống sờ sờ trước mặt, cậu có thể nhìn thấy anh, có thể nghe thấy giọng nói của anh, có thể chạm vào anh.

Cậu vừa hào hứng vừa vui mừng, không ngừng lăn lộn trên giường, nhưng nước mắt lại ướt đẫm cả gò má.

Dần dần, người nằm trên giường cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra từ trong chăn.

Nói ra thì thật buồn cười, ở kiếp trước, cậu và Lục Thần chưa từng xuất hiện cùng nhau chứ đừng nói đến gặp mặt, ngoại trừ những bức hình cùng tin tức về đối phương thông qua các trang mạng, qua lời kể của người khác, thì cả hai đều không có bất kỳ liên hệ nào.

Rõ ràng là một cặp đôi có khả năng trở thành vợ chồng nhất, thậm chí Lục Thần còn quen biết với cả bố mẹ và anh trai của cậu, nhưng cả hai lại chưa bao giờ gặp nhau.

Trong buổi lễ trưởng thành ở kiếp trước của cậu, bởi vì cậu quá đam mê mà say sưa trong việc nghiên cứu cấu trúc phân tử vô hình, nên cậu chỉ xuất hiện một chút ở đầu buổi lễ, sau đó đã lấy lý do công việc quan trọng trong thí nghiệm để rời đi sớm.

Mọi người đều biết rằng Mục Duệ Thần luôn đặt hết tâm trí của mình vào việc nghiên cứu, tựa như đắm chìm trong máy móc, do vậy mà cũng chẳng ai lấy làm lạ khi cậu rời khỏi buổi tiệc sớm như vậy

Có chăng chỉ là một vài câu trêu chọc thân thiện, nói rằng sự nghiêm túc của Mục Duệ Thần chắc hẳn sẽ khiến người hôn phu của cậu chịu khổ, vì trong tương lai, đối tượng khiến anh ghen tuông lại chỉ là những linh kiện máy móc trong phòng nghiên cứu cùng các loại giáo trình khác nhau.

Chính vì những sai lầm tưởng như ma xui quỷ khiến đó, mà điểm giao nhau có khả năng nhất của hai người đã bị cậu tự tay phá hủy.

Trong vô số đêm, linh hồn của Mục Duệ Thần luôn hối hận về việc này.

Âm thanh nức nở từ nhỏ đến lớn, rồi cuối cùng dần dần biến mất.

Cơ thể run rẩy vì khóc kia, giờ đây cũng từ từ bình tĩnh lại.

Cậu trở mình, chuyển sang tư thế nằm thẳng, ngửa mặt nhìn trần nhà, tay trái gập lại đặt trên trán, Mục Duệ Thần nhìn lên đèn chùm trên trần, đôi mắt ngấn nước long lanh, ánh lên như những viên hắc kim thượng hạng, trong sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

May mắn thay, cậu đã được tái sinh.

Cậu và Lục Thần sẽ không bao giờ bỏ lỡ nhau nữa.

Cậu không cho phép điều đó xảy ra!

Bỗng dưng nghĩ đến một điều gì đó, khóe miệng cậu nở một nụ cười lớn, bật dậy như một con cá chép, Mục Duệ Thần nhanh nhẹn xoay người bò ra khỏi giường.

Thường ngày khi ra ngoài, cậu đều mang theo đồng hồ quang học, nhưng điều thích hơn cả ở chiếc đồng hồ này là màn hình quang mô phỏng loại máy tính bảng, với kích thước mười inch, giúp cho việc lướt web, tìm kiếm tài liệu hay gửi tin gì đó đều vô cùng tiện lợi.

Hai loại thiết bị cùng kết nối với cổng hai chiều, rất nhanh những bức ảnh chụp lén từ buổi tiệc đã được truyền lên máy tính.

Ngón tay bấm bấm lướt lướt trên màn hình, chỉ sau vài phút sau, bài viết có kèm hình ảnh đã được một tài khoản đăng lên.

Vừa ngâm nga một giai điệu hơi lạc nhịp, bạn nhỏ nào đó mới đây thôi còn khóc đến nghẹn lòng, mà giờ lại nhảy chân sáo bước vào phòng tắm với tâm trạng vui vẻ.