Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 23

Cố Lạc Thần liếc y một cái, thấy y né tránh tận góc, gió lùa làm vạt áo y bay lên mà y cũng không nhúc nhích, liền hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn người đang quỳ dưới đất.

Giọng nói của hắn bỗng lạnh đi mấy phần: “Hoắc Xa, bản vương thường ngày đối đãi ngươi không tệ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ngươi không tự hiểu sao? Ngay cả ranh giới của bản vương mà ngươi cũng dám đυ.ng vào?”

Giọng nói kia vang lên rất nhẹ, đến mức gần như không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến người nghe không rét mà run.

“Hạ… hạ thần không dám.”

Hoắc Xa giọng run rẩy đến mức nói cũng không nên lời.

“Không dám? À, bổn vương thấy lúc ngươi làm hỏng chuyện thì can đảm lắm cơ mà.”

Cố Lạc Thần lạnh giọng châm chọc, hắn đứng dậy, rót đầy một ly nước sôi nóng bỏng, rồi bước tới trước mặt Hoắc Xa, dội cả ly nước ấy lên mu bàn tay trái của hắn ta mà không làm rơi lấy một giọt.

Hoắc Xa đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng không dám phát ra tiếng nào, chỉ có thể cắn chặt môi, không dám rụt tay lại.

Chính hắn ta là người làm sai, Cố Lạc Thần không chặt tay hắn ta tại chỗ đã coi như nể tình, hắn ta còn dám khiến Cố Lạc Thần tức giận thêm sao?

Đợi đến khi dội xong cả ly nước sôi, Cố Lạc Thần mới liếc nhìn bàn tay đang đỏ rát kia, giọng trầm thấp nói: “Đây là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau…”

Hắn nhẹ tay buông lỏng, chiếc ly trong tay lập tức rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Tiếng sành vỡ lanh lảnh khiến Hoắc Xa run rẩy toàn thân, cả người cũng bất giác phát run.

Cố Lạc Thần quay người đi, không buồn nhìn hắn ta thêm một cái: “Cút đi.”

Hoắc Xa như được đại xá, lập tức lăn lộn bỏ chạy ra ngoài.

Văn Liễu nhìn mảnh vụn đầy đất, cả nhịp thở cũng gấp gáp hơn vài phần. Vừa rồi trông thấy cảnh Cố Lạc Thần dội nước sôi lên tay người ta, trong khoảnh khắc đó y lại nhớ tới gương mặt đầy sợ hãi của Phong Tần ngày trước.

Văn Liễu hít sâu một hơi, trong lòng thầm niệm không sợ, không sợ, không sợ…

Cố Lạc Thần quay lại ngồi vào chỗ, nghe được tiếng lòng của Văn Liễu, liếc nhìn y một cái. Văn Liễu vẫn đứng yên ở cửa, cúi đầu tự trấn an trong lòng.

Nghe y thầm lặp đi lặp lại ba chữ “không sợ hãi”, Cố Lạc Thần nghĩ hẳn là do lúc nãy hắn ném ly dọa Hoắc Xa khiến Văn Liễu cũng bị hoảng theo.

“Ngươi tìm bổn vương có việc gì?”

Cố Lạc Thần thản nhiên mở miệng, giọng điệu không khác gì khi nãy, nhưng nghe lại nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất không còn dọa người như trước.

Thấy Cố Lạc Thần chủ động hỏi mình, Văn Liễu đang định quỳ xuống, nhưng liền nghe Cố Lạc Thần nói: “Ngươi đi lên phía trước đứng.”

“…?”

Đi lên phía trước đứng? Là có ý gì?

Y theo bản năng nhìn về phía vũng nước còn đọng trên mặt đất. Chẳng lẽ Cố Lạc Thần định bắt y đứng gần đó để tiện dùng nước dội lên người y?

Dù sao thì hắn cũng có thể đã biết chuyện “canh bị đánh tráo”, trong lòng không chừng đang nghẹn cục tức.

“Không nghe thấy bổn vương nói gì sao?” Cố Lạc Thần thấy y đứng yên không động đậy, không kiên nhẫn thúc giục.

Văn Liễu đành nén sợ, đi vài bước về phía trước.

Thấy y chỉ đi đến đó, Cố Lạc Thần hơi cau mày: “Đi thêm vài bước, đứng ngay giữa.”

Văn Liễu liếc sang bên phải một cái, không phải chỗ đó đúng là vị trí ly nước vừa đổ ra sao?

Xong đời rồi, nghĩ cái gì đến cái đó, đúng là đầu quạ đen!

Y cắn răng, da đầu căng lên, từ từ dịch sang phải, đến giữa rồi dừng lại, bản năng đưa tay trái ra sau lưng giấu đi, chuẩn bị quỳ xuống.

Cố Lạc Thần trông thấy y định hành lễ như cái máy, lạnh giọng nói: “Đừng quỳ. Không thấy dưới đất toàn mảnh sành vỡ sao?”

Văn Liễu ngẩng đầu, qua khe hở chiếc mặt nạ lén nhìn Cố Lạc Thần một cái, trong lòng thầm nghĩ hắn là đang nghĩ cho y sao?

Không thể nào. Một kẻ tàn nhẫn độc ác như Cố Lạc Thần, sao có thể quan tâm đến một tiểu ám vệ như y chứ?

Nếu là người khác hiểu nhầm hắn như vậy, Cố Lạc Thần hẳn đã cảm thấy rất vui vì điều đó chứng tỏ vai diễn "giả nhân giả nghĩa" của hắn đã thành công. Thế nhưng lần này, tấm lòng tốt bị Văn Liễu hiểu nhầm, lại khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Hắn nhìn Văn Liễu, mở miệng: “Nói đi, có chuyện gì?”

Văn Liễu vội cúi đầu nhận tội: “Cầu Vương gia khai ân, thả bà lão vô tội kia.”

Cố Lạc Thần: “?”

Bà lão? Bà lão nào? Là Nghiêm Thành nhân lúc hắn không để ý mà đi bắt người à?

Văn Liễu cẩn thận giải thích: “Chuyện trộm canh của Vương gia, là thuộc hạ làm sai, hoàn toàn không liên quan đến bà ấy. Vương gia muốn xử phạt thế nào với thuộc hạ cũng được, chỉ xin Vương gia khai ân, tha cho bà lão vô tội kia.”

Nói xong, Văn Liễu thấy Cố Lạc Thần vẫn không nói gì, bèn liều mình ngẩng đầu nhìn hắn một cái không ngờ vừa ngẩng lên lại đυ.ng ngay ánh mắt Cố Lạc Thần đang nhìn mình chằm chằm.