Vì vậy hắn mới thay mặt hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, cho Phong Tần cáo lão hồi hương.
Nhưng nếu cứ để ông ta ung dung về quê, vậy thì những oan hồn chết dưới tay ông ta biết tìm công lý ở đâu? Những người từng có cơ hội đền đáp đất nước nhưng bị ông ta ngăn đường chặt lối, ai đền lại tương lai cho họ?
Vậy nên vai phản diện này, chỉ có thể do Cố Lạc Thần hắn gánh lấy.
Không biết, nếu Triệu Văn Tu nơi suối vàng có linh thiêng, khi thấy Phong Tần hôm nay nhận quả báo, liệu sẽ có cảm tưởng gì.
Văn Liễu lại dưỡng bệnh thêm vài ngày, cơ thể mới dần hồi phục.
Từ sau khi tận mắt thấy cái chết thê thảm của Phong Tần, ý định bỏ trốn khỏi vương phủ trong lòng y ngày càng lớn.
Nhưng dù có sốt ruột thế nào cũng vô ích vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, muốn thoát thân còn khó hơn lên trời. Một con chim nếu bay ra, chưa chắc đã thoát được ánh mắt ám vệ, huống chi là người sống sờ sờ?
Điều khiến Văn Liễu lạnh gáy nhất là đến cả lỗ chó ở góc tường vương phủ cũng có người canh gác!
Cho nên muốn trốn, căn bản không có đường, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội.
Trước khi thời cơ đến, y chỉ còn cách tiếp tục sống kiểu “rùa bò trong mai”, ngày ngày tiểu tâm cẩn thận trong phủ.
Tuy đã khá hơn, nhưng y gầy rộc đi thấy rõ. Bà lão trong bếp thấy y hom hem, lâu lâu bắt đầu “lén” bồi dưỡng cho y vài món riêng.
Mỗi lần huấn luyện xong, khi y là người cuối cùng đến nhà bếp lấy cơm, bà lão đều đặc biệt múc cho y một bát canh đầy, ngoài miệng thì nói: “Làm hơi nhiều, cho ngươi ăn đỡ phí.”
Nhưng ý không biết món canh ấy thật ra là “trộm” từ phần của Cố Lạc Thần mà ra.
Văn Liễu không biết chuyện bên trong, chỉ thấy dạo gần đây mình uống vài bát canh, người vẫn không béo lên được chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, y phần lớn thời gian ngay cả cơm còn ăn không no, nói gì đến việc được uống một bát canh ninh kỹ, mùi vị đậm đà như vậy.
Trong lòng vô cùng cảm kích bà lão trong bếp, y từng nghĩ phải báo đáp bà ấy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bản thân chẳng có tiền, cũng chẳng có quyền, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi sang giúp bà làm vài việc lặt vặt coi như đền ơn.
Hôm nay vừa huấn luyện xong, Văn Liễu lập tức chạy tới phòng bếp. Ai ngờ lại trùng hợp như thế, bà lão mà ngày nào cũng có mặt hôm nay lại không thấy đâu.
Ngay cả mấy đầu bếp nữ thường ngày cũng không có mặt. Văn Liễu đang định quay người rời đi thì nghe bên trong truyền ra tiếng động, liền bước vào vài bước, phát hiện là nữ đầu bếp mới tới vài ngày trước đang ngồi nhặt rau.
Văn Liễu hỏi bà lão đâu rồi. Ai ngờ nữ đầu bếp đó vừa nghe thấy tên bà liền giật nảy mình, vội vã đứng dậy, lắp bắp giải thích hóa ra mấy ngày qua, chỗ canh mà Văn Liễu uống vốn dĩ là phần dành cho Vương gia. Bà lão đã tự tiện "múc trộm" một nửa phần ra đưa cho y.
Văn Liễu nghe xong, lập tức thấy trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, nữ đầu bếp kia lại thấp giọng bổ sung: “Sau đó bà ấy đã bị một ám vệ đưa đi rồi… Ta nghĩ chắc là khó mà yên ổn trở lại được.”
Văn Liễu vừa nghe, lòng nóng như lửa đốt.
Bà lão ấy đối với y có ơn cứu giúp, y không thể không làm gì cả.
Tiền sảnh vương phủ
Than trong lò bập bùng cháy đỏ, tiếng nổ tí tách như gõ vào từng nhịp tim run rẩy của người đang quỳ dưới đất.
Cố Lạc Thần ngồi ngay ngắn trên tòa cao, từ trên cao nhìn xuống, thấy người nọ mồ hôi rịn đầy trán, liền lạnh giọng châm chọc: “Thế nào? Là do đại sảnh của bản vương ấm quá sao?”
Người nọ cúi rạp đầu, không dám ngẩng lên: “Không… không phải… nơi này… độ ấm vừa đúng ạ…”
“A.” Cố Lạc Thần khẽ cười lạnh một tiếng.
Lúc này, thị vệ ngoài cửa bước vào bẩm báo: “Bẩm Vương gia, có người cầu kiến.”
“Ai?”
Thị vệ đáp: “Văn Liễu.”
Cố Lạc Thần nhắc lại cái tên kia, giọng nhẹ như gió: “Văn Liễu?”
Tính từ lúc y khỏi bệnh tới giờ đã hơn tám ngày, tên kia ngày nào cũng tìm cách né tránh hắn, tránh còn không kịp hôm nay lại chủ động tìm đến?
Thị vệ thấy hắn chưa lên tiếng, lại bổ sung thêm: “Chính là người mới vào phủ mấy hôm trước…”
Cố Lạc Thần buông chén trà trong tay, nghe tiếng gió ngoài cửa thổi lùa vào sảnh, trầm ngâm rồi sửa lại lời: “Cho hắn vào, chờ ở trong.”
Thị vệ nhận lệnh, ra ngoài dặn dò Văn Liễu: “Trong phòng đang có người, ngươi vào rồi thì đứng qua một bên chờ. Vương gia chưa cho phép thì không được lên tiếng.”
Văn Liễu gật đầu, cảm ơn thị vệ rồi cẩn thận bước vào đại sảnh.
Trên mặt đất có một người đang quỳ, khí thế trong phòng như ngưng đọng, sắc mặt Cố Lạc Thần rõ ràng không tốt. Văn Liễu khẽ cắn môi, than thầm:
[Đến nhầm lúc rồi…]
Y theo bản năng lùi lại hai bước, chọn đứng ở vị trí gần cửa nhất, xa Vương gia nhất.