Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 21

“Sau đó tình hình vẫn không cải thiện, quản gia nói người bệnh thường sẽ khá hơn nếu có người quen bên cạnh chăm sóc. Lúc đó Vương gia mới bảo quản gia tới tìm Vương Thượng thư.”

Nói xong, Nghiêm Thành liếc nhìn Văn Liễu một cái. Nhưng vì có mặt nạ che mặt, hắn cũng chẳng nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ thấy đối phương ngồi đó ngẩn người rất lâu, không nói một lời.

Thấy y không định lên tiếng, Nghiêm Thành đứng dậy, cầm lại thanh trường kiếm vừa đặt xuống: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần lo chuyện huấn luyện lúc này.”

Văn Liễu khẽ gật đầu, lặng lẽ nhìn theo bóng Nghiêm Thành rời đi.

Thì ra đã nhiều ngày như vậy… Cố Lạc Thần vậy mà lại phái người đến chữa bệnh cho y?

Một người như Cố Lạc Thần lãnh khốc, quyền cao chức trọng tại sao lại để ý sống chết của một tiểu ám vệ như y?

Hắn chẳng phải cũng giống Vương Thượng thư coi mạng người như cỏ rác sao?

Vương phủ Thư phòng.

Cố Lạc Thần ngồi trước án thư, mở phong mật thư cuối cùng. Nghiêm Thành đứng yên bên trong phòng, lặng lẽ chờ lệnh.

Một lúc lâu sau, Cố Lạc Thần đặt bức thư đó cùng chồng mật báo dày bên cạnh, vươn tay xoa mi tâm, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy hắn có vẻ mệt mỏi, Nghiêm Thành cũng không dám quấy rầy. Vừa định lặng lẽ lui ra ngoài thì đã nghe thấy Cố Lạc Thần lên tiếng: “Nói đi.”

“Vâng.” Nghiêm Thành lập tức cúi đầu đáp, không dám ngẩng mặt nhìn Cố Lạc Thần: “Đúng như Vương gia dự đoán, Vương Thượng thư quả thật phái Văn Liễu vào phủ làm gián điệp. Nhưng có vẻ như Văn Liễu không hề muốn.”

Hôm đó Nghiêm Thành ẩn thân trên mái nhà của Văn Liễu, nghe được hết mọi lời đối thoại: “Văn Liễu từ đầu đến cuối đều không để lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến vương phủ.”

“Thêm vào đó…”

Cố Lạc Thần vừa nghỉ ngơi được chút, nghe đến đây đã mở mắt, nhíu mày: “Ngươi nói ngắn gọn thôi.”

Nghiêm Thành lập tức nói tiếp: “Hai người bọn họ rõ ràng không giống quan hệ cha con nuôi. Khi Vương Thượng thư đến, Văn Liễu gọi ông ta là ‘Vương đại nhân’. Mà ông ta, dù tới với danh nghĩa ‘thăm bệnh’, từ đầu đến cuối cũng không quan tâm Văn Liễu lấy một câu.”

“Ừ.” Cố Lạc Thần nhẹ nhàng đáp, trong đáy mắt vẫn không thể nhìn ra cảm xúc gì.

Nghiêm Thành ngẩng đầu, có một chuyện trong lòng hắn ta vẫn luôn thắc mắc chưa rõ, định mở miệng hỏi. Nhưng chưa kịp cất lời, hắn lại thấy sắc mặt của Cố Lạc Thần hơi mệt mỏi.

Thấy vậy, hắn đành nuốt câu hỏi vào bụng, không nỡ làm phiền thêm.

Nhưng Cố Lạc Thần vẫn nhìn ra dáng vẻ do dự đó, chậm rãi hỏi: “Ngươi có gì muốn nói?”

Nghiêm Thành cúi đầu, chậm rãi nói: “Thuộc hạ ngu dốt, không hiểu vì sao Vương gia phải gϊếŧ Phong Tần.”

Cố Lạc Thần hơi cau mày, nhìn thủ lĩnh ám vệ do mình đích thân huấn luyện ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi không hiểu?”

Nghiêm Thành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn: “Thuộc hạ biết, Phong Tần trước đây khi làm Thượng thư Bộ Lại đã tham ô nhận hối lộ, kiếm chác riêng, còn ngầm bán quan bán tước. Chính vì vậy mà không ít người có học thực sự bị gạt ra ngoài, thậm chí có người vì thế mà tuyệt vọng tự vẫn. Cũng biết ông ta từng làm không ít chuyện xấu, chết là đáng…”

“Nhưng thuộc hạ không hiểu vì sao Vương gia không xử trí ông ta theo luật pháp, mà lại phải tự tay làm bẩn chính mình?”

Nghiêm Thành biết mình hôm nay đã nói hơi nhiều.

Một thủ lĩnh ám vệ như hắn, vốn dĩ không có tư cách hỏi đến việc riêng của Vương gia.

Nhưng hắn là người được Vương gia một tay đề bạt, Cố Lạc Thần đã trao cho hắn lòng tin và trọng dụng, thì hắn với tư cách là thuộc hạ trung thành nhất cũng muốn hiểu rõ Vương gia của mình là người như thế nào.

Cố Lạc Thần lặng lẽ nhìn Nghiêm Thành, nhìn người cấp dưới mà hắn tin tưởng nhất, khẽ thở dài một hơi.

“Bản vương mệt rồi, lui ra đi.”

Đợi Nghiêm Thành rời đi, Cố Lạc Thần dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Nói đến Phong Tần trong lòng hắn vừa căm ghét, lại vừa tiếc nuối.

Phong Tần từng là bằng hữu thân thiết của Triệu Văn Tu một vị Ngự sử giám sát liêm khiết, thanh danh sáng như tuyết. Triệu Văn Tu làm quan nghiêm minh chính trực, một lòng vì dân. Sau bị người hãm hại, chết oan uổng khi mới ba mươi hai tuổi.

Khi Triệu Văn Tu còn sống, Phong Tần cũng là một vị thanh liêm chi sĩ.

Nhưng từ sau khi bạn tốt mất mạng, Phong Tần như biến thành người khác có lẽ là vì cảm thấy thế đạo bất công. Năm thứ hai sau khi Triệu Văn Tu chết, Phong Tần gia nhập vào phe “Ngôn Trác”, từ đó bắt đầu sa đọa tham ô, nhận hối lộ, chèn ép người tài, tàn hại trung lương.

Tội trạng của ông ta, chiếu theo pháp luật là phải xử trảm.

Nhưng hiện tại, tiểu hoàng đế mới mười lăm tuổi, vừa lên ngôi chưa bao lâu, đang là lúc cần ổn định nhân tâm.

Phong Tần là lão thần ba mươi năm triều chính, do Tiên đế để lại. Nếu tiểu hoàng đế thực sự xử ông ta theo luật, tất sẽ có người cho rằng hoàng đế vô tình, không biết trọng người cũ, khiến dư luận bất ổn.