Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 20

Cứ thế, uống thuốc rồi ngủ, ngủ rồi uống thuốc, lặp đi lặp lại suốt mấy ngày liền.

Những ngày ấy, y không ăn được gì, cũng ngủ chẳng yên. Hễ nhắm mắt là lại mơ thấy gương mặt người kia trước lúc chết còn mở trừng mắt, không cam lòng nhắm lại. Lúc thì mơ thấy mình đè lên chân Cố Lạc Thần, rồi mơ thấy hắn nổi giận muốn lấy mạng y…

Văn Liễu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng.

Không ngờ còn chưa kịp bình tâm, bên tai đã vang lên một giọng nói khiến y sợ đến dựng tóc gáy thậm chí còn khủng khϊếp hơn cả cơn ác mộng vừa rồi.

“Văn Liễu à, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”

“Vương đại nhân?”

Văn Liễu giật mình bật dậy ngồi trên giường, chân mày nhíu lại dưới lớp mặt nạ. Sao Vương Thượng thư lại xuất hiện ở đây?

Theo lý mà nói, sau khi được Vương Thượng thư nhận làm “nghĩa tử”, Văn Liễu nên gọi ông ta một tiếng “nghĩa phụ”. Nhưng ai cũng biết, cái danh nghĩa tử kia chẳng qua là kế sách tạm thời nhằm tạo quan hệ tốt với Nhϊếp Chính Vương mà thôi, hoàn toàn không xuất phát từ chân tình.

Vương Thượng thư cũng không để tâm đến chuyện xưng hô của y.

Ông ta lén nhìn ra ngoài một chút, thấy bốn phía yên ắng mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Vương Thượng thư đang nheo đôi mắt ti hí nhìn y dò xét: “Vài ngày trước, ám vệ trong vương phủ có ra ngoài đúng không?”

Câu hỏi của Vương Thượng thư thẳng thừng đến mức không kiêng nể gì khiến Văn Liễu lúc này mới bừng tỉnh hóa ra trước kia y nhìn nhầm ông ta rồi.

Trước đây y cứ nghĩ Vương Thượng thư đưa y vào vương phủ, thật sự giống như lời ông ta nói chỉ để thể hiện lập trường chính trị rõ ràng với Nhϊếp Chính Vương.

Khi đó y còn cho rằng, mình đã ở trong Thượng Thư phủ suốt mười năm, tuy rằng Vương Thượng thư luôn lạnh nhạt, chẳng khác gì người dưng, nhưng nếu ông ta muốn lợi dụng y một lần để lấy lòng quyền quý, thì vì tình nghĩa với lão quản gia, y có thể chấp nhận.

Nhưng hôm nay, y mới thật sự hiểu Vương Thượng thư đưa y đến đây, chẳng qua là xem y như một con cờ thí, như một gián điệp sống gửi vào phủ, với mục đích dò thăm tin tức.

Mà với tính tình của Cố Lạc Thần, việc đưa một người làm gián điệp vào phủ và đưa người đó đi chịu chết có khác gì nhau?

Trong mắt Vương Thượng thư, mạng sống của y chẳng đáng một xu.

Văn Liễu thừa nhận mình xuất thân hèn kém, nhưng điều đó không có nghĩa là y có thể bị người khác tùy ý lợi dụng, chà đạp.

Y cũng có quyền được sống.

Thấy Văn Liễu mãi không trả lời, Vương Thượng thư sốt ruột gọi: “Văn Liễu?”

Văn Liễu xoa trán, đáp: “Vừa rồi đầu hơi đau, đại nhân hỏi gì ạ?”

“Dạo này trong phủ có động tĩnh gì không? Ám vệ có hành động gì không?”

Văn Liễu lắc đầu, đến cả hai chữ “thuộc hạ” cũng không buồn dùng nữa: “Ta mấy ngày nay ốm nặng, ngủ mê man suốt, chuyện trong phủ cũng không rõ lắm.”

Nói rồi, y buông tay hỏi ngược lại: “Đại nhân hỏi chuyện đó để làm gì?”

Vương Thượng thư thấy hỏi chẳng được gì hữu ích cũng chẳng buồn giải thích, chỉ lắc đầu, xoay người rời đi.

Văn Liễu ngồi yên trên giường, trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi của ông ta.

Ý tứ của ông ta là đang nghi ngờ chuyện ám vệ vương phủ bao vây diệt trừ mấy hôm trước?

Vì chưa nắm chắc nên mới tự mình đến thăm dò?

Nhưng việc đó rõ ràng được tiến hành cực kỳ bí mật, ông ta làm sao lại biết? Chẳng lẽ…

“Văn Liễu.”

Văn Liễu giật mình quay đầu, thấy người vừa gọi là thủ lĩnh ám vệ Nghiêm Thành.

“Nghiêm thủ lĩnh.”

Văn Liễu vội đứng dậy, khoác áo ngoài lên người.

Nghiêm Thành mỉm cười hỏi: “Ta nghe nói vừa rồi Vương Thượng thư có tới?”

Văn Liễu gật đầu: “Đúng, ông ấy vừa mới rời đi.”

Nghiêm Thành vẫn cười, thở dài một câu: “Thăm bệnh à? Cũng nhanh thật đấy.”

Văn Liễu nghe xong, sợ Nghiêm Thành hiểu nhầm vội vàng giải thích: “Không phải ta báo tin, ta cũng không biết tại sao ông ấy đột nhiên đến.”

Nghiêm Thành bật cười, khoát tay:

“Ta đâu có nghi ngờ ngươi đưa tin. Tin ngươi bệnh, là do Vương gia bảo quản gia nói với ông ta đấy.”

“Vương gia?” Văn Liễu ngạc nhiên đến mức bật thốt. Một người quyền thế ngút trời như Cố Lạc Thần, làm sao lại đi quan tâm đến chuyện nhỏ như y bị ốm?

Nghiêm Thành không trả lời ngay, chỉ nhìn y cười nói: “Đừng ngây người ra đó nữa, mau quay lại giường nghỉ đi.”

Văn Liễu nhìn Nghiêm Thành, sững người mất một lúc. Đây là đang quan tâm y sao?

Nghiêm Thành tiếp lời: “Nếu ngươi còn không chịu nằm xuống, ta sẽ trực tiếp khiêng ngươi lên giường.”

Nghe vậy, Văn Liễu lập tức ngoan ngoãn trở lại giường, ngồi yên ổn không dám nhúc nhích.

Trong lòng thầm nghĩ đừng lại gần là được, khoảng cách này ổn rồi.

Nghiêm Thành thấy Văn Liễu đã chịu ngồi xuống, cũng tiện tay kéo ghế ngồi đối diện.

Hắn đặt thanh trường kiếm trong tay xuống mặt bàn cạnh bên, rồi mới quay đầu lại, trả lời câu hỏi còn dang dở từ trước: “Mấy ngày ngươi phát bệnh, Vương gia đã sai người mời đại phu đến khám cho ngươi vài lần. Lúc đó ngươi sốt cao nghiêm trọng, thuốc cũng không uống vào được, chỉ có thể cưỡng ép đổ thuốc hai lần.”