Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 19

Muốn trốn thoát dưới mí mắt của đám người này đã là chuyện cực khó, huống chi...

Y còn bị “bao vây chính giữa”.

Tất cả vị trí mai phục đều do Nghiêm Thành đích thân sắp xếp. Văn Liễu bị xếp ngồi ngay trung tâm, còn chín người còn lại thì mai phục bao quanh y theo chín hướng khác nhau, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.

Nếu biết đây là một cuộc phục kích kẻ địch thì không nói. Nhưng nếu không biết gì mà nhìn vào bố cục này, chắc chắn sẽ tưởng cả bọn kéo nhau ra ngoài chỉ để bao vây diệt trừ y!

Văn Liễu đang thẫn thờ thì bất giác phát hiện Nghiêm Thành đang nhìn mình chằm chằm. Y vội quay đầu sang trái, nhưng bên trái cũng có người đang nhìn. Y lại quay sang phải kết quả cũng thế.

Văn Liễu: “…”

Chẳng còn cách nào khác, y đành cúi đầu cam chịu số phận.

Chẳng lẽ hôm qua mình cắt đứt tóc của Cố Lạc Thần thật rồi sao?

Bị cả đám ám vệ dán mắt nhìn như soi kính lúp, da đầu Văn Liễu tê rần, trong lòng hối hận không thôi. Sớm biết không trốn được thì đừng nên giở trò làm gì. Giờ thì hay rồi, bị nhìn đến sắp bốc khói đến nơi.

Đúng lúc y còn đang âm thầm buồn bực, thì cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Cùng lúc ấy, giọng Nghiêm Thành lạnh lùng ra lệnh: “Động thủ!”

Văn Liễu xoa xoa chóp mũi đỏ bừng vì bị lạnh, nhìn thấy đám ám vệ lần lượt nhảy xuống khỏi cây, bao vây người đang tới ở chính giữa. Trong lòng y bỗng nảy lên ý nghĩ vui sướиɠ, chẳng phải chính là lúc hỗn loạn như này là cơ hội trốn thoát tốt nhất sao?

Thừa lúc mọi người đang bị phân tán sự chú ý, ánh mắt không còn dồn vào mình, Văn Liễu lặng lẽ xoay người, định thi triển khinh công nhảy sang một thân cây khác...

Nhưng đúng lúc vừa bật người lên, vai y lại bị một lực đạo mạnh mẽ bất ngờ kéo giật xuống.

Văn Liễu ngoảnh đầu lại, kinh ngạc phát hiện không biết từ lúc nào Nghiêm Thành đã lặng lẽ phi thân đến sát bên cạnh y!

Khoảng cách quá gần khiến Văn Liễu phản xạ theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng lùi được nửa bước thì phát hiện dưới chân là khoảng không! Y giật mình nhận ra mình vẫn đang ở trên cây, mà chân đã trượt khỏi nhánh chính.

Lúc thân thể sắp rơi xuống, đúng vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, một cánh tay vững vàng kéo y lại là Nghiêm Thành.

Tuy giữ được người, nhưng lớp tuyết trên cành cây theo đó cũng rơi xuống rào rào, tung bay khắp nơi.

Nghiêm Thành nhìn theo hướng tuyết rơi xuống, liếc mắt một cái về phía dưới đám ám vệ đã khống chế được người.

Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, quay sang nói với Văn Liễu: “Ngươi xuống trước đi.”

Văn Liễu cụp đuôi đáp lời, lặng lẽ phi thân xuống đất.

Nghiêm Thành theo sau, đi thẳng tới trước mặt người vừa bị bắt giữ, mỉm cười nói: “Phong đại nhân, để ngài đợi lâu rồi.”

Phong Tần vừa nhìn thấy người áo đen trước mặt, sợ đến mức cả người mềm nhũn, suýt nữa rơi từ trên lưng ngựa xuống: “Ngươi… Các ngươi là… Nhϊếp ”

Chữ “Nhϊếp” còn chưa kịp thốt hết, một luồng kiếm quang chớp nhoáng lướt qua, cắt đứt luôn nửa câu sau, đồng thời cũng chấm dứt luôn mạng sống của Phong Tần.

Văn Liễu trơ mắt nhìn thi thể rơi xuống từ lưng ngựa, nhất thời kinh sững tại chỗ. Thân thể vốn còn chút hơi ấm giờ đây lại bị gió lạnh thấu xương quét qua, khiến y run lập cập, như bị đông cứng từ trong ra ngoài.

Nghiêm Thành quay đầu liếc y một cái, thấy y không có ý định bỏ chạy mới yên tâm quay sang ra lệnh cho một ám vệ gần đó: “Lôi xác hắn đi.”

Ám vệ kia hỏi: “Xử lý ở đâu? Ném xuống sông?”

Nghiêm Thành khoát tay: “Không cần phiền phức vậy. Ném tạm vào rừng bên cạnh, đừng làm người khác sợ, cũng đừng chắn đường là được. Đại nhân từng nói lúc sống cản đường người khác, sau khi chết không thể tiếp tục làm chướng ngại nữa.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về phủ, Văn Liễu liền phát bệnh mấy ngày liền.

Vốn dĩ thể trạng y đã yếu, hôm đó lại phải mai phục giữa rừng tuyết suốt nửa ngày, bị lạnh thấu xương, về đến phủ liền phát sốt, bắt đầu lên cơn nóng hầm hập.

Nghiêm Thành phát hiện trạng thái của y trong lúc huấn luyện có vấn đề, bèn chủ động cho phép y nghỉ ngơi mấy hôm.

Văn Liễu vừa mệt vừa đau đầu, lục lọi tay nải mang theo bên mình để tìm thuốc.

Do quanh năm thể trạng kém, khi còn ở Thượng Thư phủ đều là quản gia lo cho thuốc men của y. Ngày y rời phủ, lão quản gia còn lén nhét thêm cho y một lọ thuốc, nói là cầu từ phương xa, hiệu quả chắc sẽ tốt hơn thuốc cũ.

Văn Liễu tuy có chút hiểu biết về dược liệu và y lý, nhưng cũng chỉ là hời hợt bề ngoài. Những bệnh thông thường thì còn đoán được sơ sơ, nhưng bảo y kê đơn bốc thuốc thì chịu.

Vậy nên dù không rõ loại thuốc kia tốt xấu thế nào, y vẫn giữ lại coi như một tấm lòng của lão quản gia.

Y mò được lọ thuốc, uống hai viên, nhưng không thấy đỡ hơn chút nào, ngược lại càng lúc càng mệt mỏi.