Cố Lạc Thần theo phản xạ đáp: “Ừ, thoải mái… Không, không phải!”
Văn Liễu: “?”
Cố Lạc Thần dừng lại một chút, chỉnh lại lời: “Là vai được ấn rất thoải mái.”
Văn Liễu mừng rỡ hỏi tiếp: “Vậy... Vương gia, chuyện con chó nhỏ kia có phải là không truy cứu nữa không?”
“Tự nhiên là vậy.”
Nghe hắn nói thế, Văn Liễu lập tức đứng phía sau hành lễ thật sâu: “Tạ ơn Vương gia!”
“Ừ.” Cố Lạc Thần đáp lại, rồi đứng dậy rời khỏi suối nước nóng. Văn Liễu theo thói quen định nhắm mắt, nhưng nhớ tới lời dặn vừa nãy liền vội xoay người quay lưng lại, không dám nhìn.
“Vụ nhiệm vụ mà Nghiêm Thành nhắc đến ngươi thật sự muốn đi sao?”
Cố Lạc Thần thay y phục xong, bước đến trước mặt y hỏi.
Văn Liễu gật đầu: “Muốn đi.”
Dù sao cũng là cơ hội tốt hiếm có để rời khỏi vương phủ.
“Vậy thì bản vương sẽ bảo Nghiêm Thành dẫn ngươi đi.” Nói xong, hắn lại xoay người: “Mảnh vải buộc tóc, gỡ xuống đi.”
Văn Liễu nghe vậy liền tiến tới, giơ tay định tháo mảnh vải. Nhưng loay hoay mãi vẫn không tháo được.
Xong đời rồi…
Cố Lạc Thần bắt đầu mất kiên nhẫn: “Sao còn chưa gỡ được?”
Văn Liễu nhỏ giọng như muỗi kêu, mặt mũi khổ sở: “Hồi nãy không cẩn thận... buộc thành nút chết rồi ạ.”
Cố Lạc Thần: “…”
Văn Liễu ở phía sau lục đυ.c mãi cũng không tháo được mảnh vải đang thắt nút chặt kia.
Theo bản năng, y rút chủy thủ định cắt đứt luôn cho nhanh.
“Khoan đã.” Cố Lạc Thần đột nhiên xoay người lại, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn y, trực tiếp đưa tay cướp lấy chủy thủ rồi tự mình động thủ.
Vì không nhìn thấy phía sau đầu, hắn sợ cắt trúng quá nhiều tóc sẽ ảnh hưởng đến dung nhan, động tác vì thế vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận.
Chỉ là, cái sự “cẩn thận” đó trong mắt Văn Liễu lại thấy đúng là vụng về.
Nhìn Cố Lạc Thần chậm rãi loay hoay mãi chưa cắt xong, Văn Liễu thầm nghĩ: [Với tốc độ này, ta đủ thời gian dắt con chó què đi dạo hai vòng quanh phủ rồi còn gì…]
Văn Liễu do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng đề nghị: “Vương gia, hay là để thuộc hạ làm giúp cho, ngài không thấy được phía sau, hơi bất tiện.”
Nếu là trước đây, Cố Lạc Thần chắc chắn không đời nào giao chủy thủ cho người đang đứng sau lưng mình, càng đừng nói đến việc để người đó cầm chủy thủ đến gần mình.
Thậm chí khi nãy nghe thấy tiếng chủy thủ, hắn còn hoàn toàn không tin tưởng Văn Liễu.
Thế nhưng sau khi lấy chủy thủ và nghe thấy tiếng lòng của Văn Liễu, Cố Lạc Thần mới phát hiện là mình nghĩ quá nhiều.
Nghĩ lại kỹ thì, từ đầu tới giờ dù Văn Liễu có chút tâm tư nhỏ, nhưng tuyệt không có sát ý với mình.
Cố Lạc Thần rũ mắt, rốt cuộc cũng đưa chủy thủ cho y.
Văn Liễu vừa nhận lấy, liền nghe Cố Lạc Thần lạnh giọng cảnh cáo: “Cắt đứt một sợi tóc, bản vương sẽ bắt ngươi trước mặt mọi người học chó què đi đường. Mười bước, hai lần. Hai mươi bước.”
Chủy thủ trong tay Văn Liễu run lên một cái. Y nghĩ bụng người này cũng quá nhỏ mọn rồi đi! Không phải vừa nói không truy cứu chuyện con chó sao?
Vì không muốn mất mặt trước đám đông, Văn Liễu lập tức trở nên cẩn thận tột độ, thậm chí còn cẩn thận hơn cả Cố Lạc Thần lúc nãy.
Vừa mới có người nào đó khi nãy còn chê y chậm, giờ lại nghe Cố Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, thúc giục: “Cắt một mảnh vải mà ngươi làm như giải trận đồ? Còn chưa xong à?”
“Lập tức xong ngay, Vương gia ngài chờ một chút!” Văn Liễu vừa đáp vừa thầm phun tào, nếu không vì sợ bị bắt học chó què đi đường, thì cái mảnh vải này y cắt mười cái cũng xong từ đời nào rồi!
Cố Lạc Thần nghe thấy Văn Liễu trong lòng lẩm bẩm oán thán, không những không nổi giận, ngược lại còn cảm thấy khá thú vị.
Đợi đến khi Văn Liễu cực kỳ cẩn thận gỡ xong mảnh vải buộc tóc, Cố Lạc Thần mới xoay người lại. Văn Liễu vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi có cắt đứt sợi tóc nào không, ai ngờ Cố Lạc Thần chỉ lạnh nhạt sai y đi gọi thủ lĩnh ám vệ Nghiêm Thành tới.
Ngoại ô rừng rậm.
Văn Liễu đang ẩn mình trên một cành cây, khẽ phủi lớp tuyết bám trên giày.
Tuyết rơi lác đác bị gió lạnh cuốn theo tản ra khắp khu rừng hoang vắng, cảnh sắc tiêu điều, âm u đến cực điểm.
Bọn họ mai phục đã hơn nửa canh giờ, nhưng khu rừng vẫn không có lấy một động tĩnh.
Văn Liễu vươn tay bẻ một nhánh cây khô, vừa bẻ vừa vô thức nhìn sang người trên cây đối diện.
Y vốn tưởng chuyến xuất chinh lần này là cơ hội trời ban để trốn khỏi vương phủ. Nhưng không hiểu sao, thủ lĩnh ám vệ Nghiêm Thành lại cứ như mang thù riêng với y, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm y không rời lấy nửa khắc.
Mà nói cũng lạ nhiệm vụ lần này có tổng cộng mười người, chỉ có một mình y là tân binh. Những người còn lại y chưa từng gặp qua trong lúc huấn luyện, nhưng chỉ cần nhìn khinh công và thân thủ của họ cũng biết, ai nấy đều là cao thủ hàng đầu.