Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 17

Văn Liễu hoảng hồn rụt tay về, sợ hãi nói: “Th… thật xin lỗi.”

Giọng điệu lộ rõ vẻ lo sợ khiến Cố Lạc Thần chợt cảm thấy có lẽ vừa rồi mình nói hơi nặng lời, đã dọa y rồi.

Vì vậy hắn hạ thấp giọng, nói: “Xoa bóp cho bản vương đàng hoàng, làm cho thoải mái, chuyện con chó kia bản vương sẽ không truy cứu nữa.”

“Thật sao?” Văn Liễu vui mừng hỏi lại.

“Ừm.” Cố Lạc Thần đáp nhàn nhạt, bên cạnh vang lên tiếng nước róc rách: “Nhưng có một điều kiện.”

“Là gì ạ?”

Cố Lạc Thần nhìn y đang nhắm tịt mắt, chậm rãi nói: “Từ nay về sau, mỗi lần gặp bản vương, không được nhắm mắt lại.”

Văn Liễu nghe vậy liền lập tức mở mắt ra, nào ngờ vừa mở mắt liền thấy Cố Lạc Thần không biết từ khi nào đã quay người, đang nhìn thẳng vào y.

Sợ đến mức Văn Liễu lùi liền mấy bước, cắn môi cúi đầu không dám nhìn hắn.

Vốn dĩ y đã sợ phải đến gần người khác, huống chi ánh mắt của đối phương còn đang dán chặt lên người y không chớp. Văn Liễu chỉ cảm thấy bị nhìn như vậy khiến cả người đều không được tự nhiên, như thể đứng trước hổ dữ.

“Dừng lại, không được lùi nữa.” Cố Lạc Thần thấp giọng ra lệnh.

Văn Liễu nghe lời dừng bước. Cố Lạc Thần nhìn y chằm chằm, giọng lạnh như băng vang lên: “Chỉ như vậy… mà sợ bản vương sao?”

Văn Liễu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cúi đầu lắc lắc đầu.

Cố Lạc Thần thấy y như đứa trẻ bị bắt nạt, dáng vẻ cứ rụt rè sợ sệt, liền xoay người đi, không buồn nhìn nữa: “Lại đây đi, bản vương không ăn thịt người. Có ăn thì cũng không ăn mấy đứa nhỏ đáng thương như ngươi.”

Văn Liễu len lén liếc nhìn thấy hắn đã quay lưng lại, lúc này mới nhấc chân rón rén bước tới. Vừa đi, y vừa nghe thấy giọng nói trầm trầm của Cố Lạc Thần vang lên từ phía trước: “Lần trước đè lên chân bản vương cũng là vì nhắm mắt lại à?”

Văn Liễu đáp: “Đúng vậy.”

Cố Lạc Thần khẽ bật cười, tiếng cười rất khẽ, đến độ chỉ có mình hắn nghe thấy: “Vừa rồi sờ tai bản vương cũng vì vậy?”

Văn Liễu lại thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Lạc Thần thở dài một hơi, hỏi tiếp: “Vậy giờ ngươi hiểu vì sao bản vương bắt ngươi phải mở mắt rồi chứ?”

Văn Liễu nói: “Hiểu rồi.”

Nói xong, thấy Cố Lạc Thần không nói thêm gì nữa, y bèn tiến lên, nửa ngồi xổm xuống, dùng mảnh vải vừa cắt để buộc tóc cho Cố Lạc Thần. Buộc xong, y bắt đầu xoa bóp bả vai cho hắn.

Lực tay của Văn Liễu không mạnh không nhẹ, vừa đủ để thư giãn. Mỏi mệt cả người như được bàn tay khéo léo ấy hóa giải hết, khiến Cố Lạc Thần toàn thân đều thả lỏng, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Mà một khi đã thoải mái, hắn liền nổi tính muốn trêu chọc người.

“Ngươi vừa nói là hiểu rồi. Vậy ngươi nói thử xem, vì sao bản vương bắt ngươi trợn mắt?”

Động tác trên tay Văn Liễu khựng lại, y đang đắn đo nghĩ cách trả lời thì lại nghe Cố Lạc Thần nhắc: “Đừng dừng lại.”

“À… vâng,” Văn Liễu vội tiếp tục ấn vai cho hắn, vừa nói, “Vương gia bắt thuộc hạ mở mắt là để thuộc hạ không còn đè lên người ngài, không sờ nhầm vào người ngài.”

Cố Lạc Thần: “…”

Sao lại nói đúng mà nghe nó cứ kỳ quặc sao ấy.

Hắn hắng giọng, trầm giọng nói: “Bản vương không cho ngươi nhắm mắt, là sợ ngươi vô tình làm bản vương bị thương.”

Văn Liễu gật đầu: “Dạ, Vương gia, thuộc hạ sẽ ghi nhớ.”

Nói rồi, y vừa tiếp tục ấn vai, vừa nghĩ thầm trong lòng: [Yêu cầu này của Cố Lạc Thần thật sự rất hợp lý. Nếu để tin đồn lan ra rằng vị Nhϊếp Chính Vương quyền khuynh triều dã không bị kẻ thù ám hại, mà lại bị ám vệ nhà mình đè trúng chân chẳng phải là trò cười thiên hạ hay sao?]

[Mà đồn đãi thì vốn dĩ truyền miệng rất dễ sai, một truyền mười, mười truyền trăm, kiểu gì cũng có người nghe sai. Đến lúc đó nếu tin đồn lên phố phường rồi bị bóp méo, chẳng may người ta hiểu nhầm là hắn muốn hại Vương gia, thì hắn đúng là kêu oan cũng chẳng ai tin!]

[Lỡ đâu lại bị truyền "oai" thêm một chút, nói là đè trúng chỗ khác chứ không phải cái chân kia, ví dụ như…]

Ngay lập tức, mặt Cố Lạc Thần tối sầm lại. Hắn lạnh giọng cắt ngang dòng suy nghĩ méo mó của Văn Liễu: “Ngươi cứ tập trung mà ấn cho đàng hoàng!”

Văn Liễu không hề biết mình bị hiểu lầm. Trong đầu y lúc này chỉ đang băn khoăn không biết có phải mình ấn quá nhẹ khiến Vương gia không hài lòng, hay là ấn mạnh quá.

Thế là y rụt rè hỏi: “Vương gia… ngài muốn nhẹ tay hơn một chút, hay là mạnh hơn một chút ạ?”

Câu hỏi này vốn không có gì kỳ quặc.

Nhưng vừa nghe xong tiếng lòng ban nãy của Văn Liễu nhất là cái đoạn “đè trúng chỗ khác” khiến Cố Lạc Thần nghe câu hỏi này lại thấy có gì đó rất sai sai.

Hắn lập tức kéo bản thân ra khỏi những suy nghĩ lệch lạc, lạnh giọng nói: “Không cần bóp nữa.”

Văn Liễu nhất thời không hiểu được Cố Lạc Thần nói vậy là vui hay giận. Y cẩn thận dè dặt hỏi thử: “Vương gia… thoải mái chứ ạ?”