Hơi nước bao phủ khiến thân thể hắn dần thả lỏng, đầu óc mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi đôi chút.
Cố Lạc Thần dựa lưng vào vách đá bên hồ suối, mái tóc ướt đẫm tỏa ra hơi nước mờ ảo. Trong không gian yên tĩnh của tiểu viện này, giữa làn nước nóng ấm áp, cuối cùng hắn cũng tìm được một khoảng bình yên. Không cần phải nghe đám đại thần trong triều mưu mô đấu đá, cũng không cần phải tranh giành, đố kỵ.
Văn Liễu quay lưng về phía Cố Lạc Thần đứng yên nửa ngày, mãi vẫn không nghe thấy hắn gọi mình, cứ như thể dẫn y tới đây chỉ là để làm vật trang trí.
Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, từng giây từng phút trôi qua chậm rãi.
Một lúc lâu sau, Văn Liễu mới nghe thấy một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài ấy đầy mỏi mệt, xen chút bất đắc dĩ, khiến Văn Liễu không khỏi nhớ đến mẫu thân của mình.
Không phải vì giọng giống nhau, mà bởi cảm xúc trong tiếng thở dài kia bất lực và cam chịu giống hệt mẫu thân y ngày xưa.
Văn Liễu quay đầu lại nhìn Cố Lạc Thần một cái.
Một lúc lâu sau, y mới ngập ngừng mở miệng: “Vương gia… ngài… mệt rồi sao? Nếu không thì…”
Nói được nửa câu, không thấy đối phương phản ứng gì, y lại nhỏ giọng nói tiếp: “Nếu không thì… để thuộc hạ bóp vai cho ngài nhé?”
“Ừm.” Một lúc lâu sau, Cố Lạc Thần mới hờ hững đáp lời.
Văn Liễu liền rón rén tiến lại gần bên cạnh hắn, bắt đầu bóp vai.
Nhưng vừa mới lại gần, y liền hối hận. Khoảng cách như vậy đối với y mà nói là quá gần, khiến tim y đập loạn cả lên vì hồi hộp.
Tay y giơ lên rồi lại khựng lại giữa không trung, chần chừ thật lâu.
Cố Lạc Thần nhận ra sự do dự ấy, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Văn Liễu lắc đầu, lại quên mất rằng Cố Lạc Thần đang quay lưng về phía mình, căn bản không nhìn thấy động tác đó.
Y hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra thật chậm, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng.
Cố Lạc Thần không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chờ hắn bắt đầu. Ban đầu hắn nghĩ Văn Liễu muốn bóp vai chẳng qua là muốn lấy lòng mình, hoặc cầu xin vì con chó nhỏ.
Nhưng thực tế thì hắn đã đoán sai.
Tiếng lòng của Văn Liễu nói cho hắn biết y muốn bóp vai không phải để lấy lòng, mà chỉ là vì nghe thấy tiếng thở dài kia, y nhớ đến mẫu thân của mình.
Y nhớ lại những lúc mẫu thân mệt mỏi đến bất lực, y đều sẽ bóp vai giúp bà thư giãn một chút. Cũng vì quen thói như thế, nên giờ đây mới vô thức muốn giúp người khác giải tỏa.
Khóe môi Cố Lạc Thần khẽ cong lên quả nhiên là một người đơn thuần, đơn thuần đến lạ.
Ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn thả lỏng, buông bỏ mọi phòng bị…
Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng chủy thủ rút khỏi vỏ, bén nhọn và lạnh lẽo đến rợn người!
Âm thanh chói tai như binh khí va chạm kia vang lên bén nhọn, khiến Cố Lạc Thần vốn đang thả lỏng lập tức cảnh giác, nghiêng người né đi, lập tức kéo giãn khoảng cách với Văn Liễu.
Mặt nước suối vốn yên ả giờ bị hắn khuấy động, gợn sóng tầng tầng lan ra khắp nơi.
Cố Lạc Thần nghiêng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Văn Liễu một cái, trong đáy mắt chợt lóe lên sát ý lạnh lẽo.
Văn Liễu nghe tiếng động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Sát ý trong mắt Cố Lạc Thần xuất phát từ nghi ngờ trong lòng, nhưng ngay sau đó đã tan biến khi hắn phát hiện động tác của Văn Liễu chỉ là dùng chủy thủ cắt tay áo để lấy một mảnh vải, không hề mang theo ý đồ khác. Văn Liễu cũng không phát hiện được tia sát ý vừa lóe lên trong mắt hắn.
Y chỉ là khi thấy phần thân trên trần trụi của Cố Lạc Thần lộ ra nửa bên khỏi mặt nước thì hoảng hốt nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng không ngừng tụng niệm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ xem…”
Cố Lạc Thần nghe rõ tiếng lòng của y, trong mắt cũng thu lại sát ý, chỉ còn lại ánh nhìn sâu không lường được.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Cắt vải làm gì?”
Văn Liễu vẫn đang nhắm mắt, bị hỏi bất ngờ bằng giọng băng giá như vậy thì luống cuống trả lời: “Bẩm… bẩm Vương gia, thuộc hạ chỉ là sợ khi bóp vai cho ngài sẽ làm vướng tóc, nên định vấn tóc giúp ngài… vì vậy mới cầm đao cắt... cắt để... đoạn tụ…”
Cố Lạc Thần: “…”
… Đoạn tụ?
Không chỉ Cố Lạc Thần sững người, ngay cả Văn Liễu cũng lập tức nhận ra mình lỡ lời, đỏ mặt vội vàng sửa lại: “Ý… ý thuộc hạ là cắt tay áo lấy một mảnh vải thôi…”
“Ừm.” Cố Lạc Thần nghe giọng biết y không nói dối, liền nghiêng người quay lại: “Lại đây đi.”
Văn Liễu vội vàng lên tiếng, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi Cố Lạc Thần không mặc y phục, y lại nhắm mắt lại, vừa cẩn thận dịch về phía bờ suối, vừa giơ tay mò mẫm tìm tóc của đối phương. Một tay cầm mảnh vải “đoạn tụ”, tay kia dò dẫm trong không trung.
Lục lọi hồi lâu vẫn không chạm được tóc, lại chạm trúng một thứ mềm mềm… Chưa kịp phản ứng xem là cái gì, đã nghe giọng Cố Lạc Thần trầm thấp trách mắng: “Ngươi sờ tai bản vương làm gì?”