Cố Lạc Thần đi rồi, Văn Liễu và con chó nhỏ kia mắt to trừng mắt nhỏ cả hai đều ủ rũ, mỗi người mang một nỗi niềm riêng.
Văn Liễu muốn dạy chó con đi đứng bình thường, thử dùng tay đỡ chân nó cho nó bước từng bước một. Nhưng hễ buông ra, con chó lại nhấc chân lên như cũ.
Bó tay hết cách, Văn Liễu đành vào bếp lấy ít đồ ăn dụ nó đi theo. Ai ngờ con chó nhỏ ăn xong thì tiếp tục giả què.
Sau một hồi vật lộn, Văn Liễu rút ra được một kết luận huấn luyện chó đi đứng đàng hoàng căn bản không phải chuyện người thường có thể làm được. Cố Lạc Thần làm vậy rõ ràng là cố tình làm khó mình, để sau này tiện lấy cớ trừng phạt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Văn Liễu cũng không tìm ra cách gì hay, chỉ đành chuyển hướng suy nghĩ sang chuyện bỏ trốn. Chỉ cần trong ba ngày tới trốn được ra ngoài, là có thể yên tâm ẩn cư trong núi rừng.
Không biết có phải do tối đó Văn Liễu đã "dỗ dành" con chó nhỏ quá kỹ hay không, mà mấy hôm nay nó cứ quấn lấy y không rời. Ban ngày thì còn đỡ, Văn Liễu cũng không thấy phiền, dù sao y cũng thích động vật nhỏ. Nhưng đến tối thì lại thành phiền toái.
Con chó cứ bám theo, mà Văn Liễu lại sợ nó sủa bậy gây động, làm lỡ việc dò đường.
May là con chó này rất ngoan, ngoài cái tật giả què ra thì gần như không có thói xấu nào, cũng chẳng kêu la gì, chỉ lặng lẽ tung tăng chạy sau lưng y.
Hôm sau, trong vương phủ lại có một đợt ám vệ mới được tuyển chọn. Thực ra chính là lũ người sót lại từ đợt tuyển trước được gọi đến chọn lọc tiếp.
Sau khi chọn được nhóm ám vệ mới, thủ lĩnh ám vệ sai người đưa bọn họ đi huấn luyện lại từ đầu, còn bản thân thì tiếp tục huấn luyện nhóm cũ.
Huấn luyện suốt cả buổi sáng vất vả xong xuôi, thủ lĩnh tập hợp mọi người lại, nói: “Các ngươi cũng đã rèn luyện được một thời gian rồi, có thể bắt đầu nhận nhiệm vụ. Chiều nay có một nhiệm vụ, ai muốn xung phong thì cứ bước ra.”
Nói xong, bên dưới im phăng phắc, chỉ nghe từ cuối hàng có người cất tiếng: “Ta!”
Thủ lĩnh bước xuống cuối hàng, nhìn Văn Liễu người vừa mới xung phong. Kẻ này bình thường huấn luyện cũng có mặt, nhưng luôn đứng ở cuối hàng hoặc cách xa người khác, đến cả khi ăn cơm cũng chẳng thấy mặt, hoàn toàn như không tồn tại.
Trong đám ám vệ đông đúc, y là người duy nhất mà thủ lĩnh không nhớ nổi tên.
Nhưng nếu y đã dám đứng ra tự đề cử, có dũng khí này, vậy thì cũng đáng để cho một cơ hội.
Văn Liễu nhìn thủ lĩnh, thầm nghĩ đây chính là cơ hội ngàn năm có một để trốn! Chọn ta, nhất định phải chọn ta!
“Được, nếu…”
Thủ lĩnh còn chưa nói hết câu, thì giọng của Vương gia mới vừa hạ triều đi ngang qua vang lên: “Nghiêm Thành.”
Nghiêm Thành thấy Cố Lạc Thần liền lập tức hành lễ: “Thuộc hạ có mặt.”
Còn bên cạnh, Văn Liễu vừa thấy Cố Lạc Thần, theo bản năng lặng lẽ dịch sang phía bên phải đội hình, cố nấp vào góc chết mà Cố Lạc Thần không thể nhìn tới.
Trong lòng còn không ngừng lẩm bẩm không thấy ta, không thấy ta, không thấy ta...
Cố Lạc Thần lười biếng liếc sang, nói: “Gọi Văn Liễu bước ra khỏi hàng.”
Nghiêm Thành nghe vậy, tuy không biết Văn Liễu là ai, nhưng Vương gia đã nói thì lập tức hô lớn: “Văn Liễu, bước ra khỏi hàng!”
Văn Liễu: “…”
Sao lại có thể xui xẻo đến mức này chứ...
Nghiêm Thành thấy mọi người không ai lên tiếng, lại lớn giọng gọi thêm một lần: “Văn Liễu?”
Còn chưa kịp để Văn Liễu bước ra, con chó què đã chạy ra từ bên cạnh y trước một bước, lao thẳng đến bên cạnh Cố Lạc Thần, còn dụi dụi cọ cọ chân hắn.
Cố Lạc Thần nhìn cái dáng đi khó coi kia của nó, sắc mặt liền sầm lại, có phần chán ghét mà sai người đem ái khuyển của mình mang đi.
Văn Liễu đành phải lò dò bước ra khỏi hàng.
Y thầm nghĩ cái dáng đi ngứa mắt ban nãy của con chó chắc chắn đã làm Cố Lạc Thần nổi giận.
Dù sao con chó nhỏ đó là Cố Lạc Thần tự mình nuôi, có khi còn không nỡ trách phạt nó, nhưng bản thân y thì khác, chưa kịp bỏ trốn đã có nguy cơ mất đầu đến nơi.
Trong lòng đầy uất ức nhưng Văn Liễu vẫn giữ nét mặt thản nhiên, miễn cưỡng hành lễ với Cố Lạc Thần, đứng cách hắn thật xa.
Cố Lạc Thần lạnh nhạt nói: “Đi theo bản vương.”
Chỉ vứt lại một câu như vậy, hắn quay người rời đi. Văn Liễu đành đi theo sau, lòng thầm gào thét xong đời rồi, tâm trạng của Cố Lạc Thần hôm nay rõ ràng không tốt.
Hơn nữa không hiểu sao, khi nghe giọng nói của hắn, y lại có cảm giác chậm rãi mệt mỏi, chẳng lẽ là mình nghe lầm?
Cố Lạc Thần trở về phòng, quay đầu nói với Văn Liễu: “Chờ ở đây.”
Nói xong liền lấy một bộ đồ tắm sạch sẽ, dẫn theo Văn Liễu ra suối nước nóng trong hậu viện.
Hắn đặt bộ y phục sạch sẽ lên vai Văn Liễu, rồi không nói một lời cởi bỏ y phục trên người, bước vào làn nước nóng bốc hơi nghi ngút.