Buổi tối, không có việc gì làm, Văn Liễu bắt đầu đi dạo khắp phủ.
Ám vệ mới đến vương phủ đều phải huấn luyện một thời gian, trong khoảng đó không cần tham gia canh gác ban đêm, cho nên dù là ban ngày hay buổi tối, y đều rảnh rỗi.
Cũng vì thế mà Văn Liễu có rất nhiều thời gian làm “việc chính”.
Mấy hôm nay, y thường tranh thủ lúc đêm khuya yên tĩnh, ít người qua lại, âm thầm dò đường.
Vị trí nào có bao nhiêu thị vệ, chỗ nào người đi lại thưa thớt y đều thăm dò kỹ lưỡng, chỉ chờ tìm được cơ hội để chuồn ra ngoài.
Nửa đêm hôm đó, vừa ra khỏi phòng, Văn Liễu đã thấy con chó nhỏ kia đang loanh quanh trong viện.
Hôm trước y không để ý, nhưng đêm nay dưới ánh trăng, Văn Liễu mới phát hiện con chó đó hình như bị thương.
Chân nó đi khập khiễng, không nhanh nhẹn như bình thường.
Văn Liễu bế nó lên, kiểm tra kỹ càng một lượt, lại phát hiện bắp đùi nó không hề có vết thương rõ ràng.
Thế là y đặt nó xuống đất, quan sát thêm một lúc thì phát hiện con chó đó vẫn không dám hạ chân bị đau xuống.
Văn Liễu tuy biết một ít y lý, nhưng chỉ biết xem bệnh cho người, chứ không biết khám cho chó.
Không còn cách nào khác, y đành dùng một miếng vải sạch, băng tạm cái chân đó lại.
Trong lòng thầm nghĩ, chủ nhân của con chó này đúng là cẩu thả, chó nhà mình què chân rồi mà cũng chẳng biết!
Trưa hôm sau, vừa huấn luyện xong, Văn Liễu lại thấy con chó nhỏ trong sân.
Nhưng miếng vải băng ở chân nó chẳng biết đã bị ai gỡ bỏ. Văn Liễu đành ôm nó đến một chỗ vắng, tìm miếng vải khác để băng lại lần nữa.
Vừa băng vừa nhíu mày nghĩ không biết là ai vô tâm như vậy, nhất định phải gỡ bằng được lớp băng y cẩn thận quấn lại cho con chó nhỏ.
Đúng lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo, mang theo mấy phần giận dữ: “Ngươi đang làm gì đấy?”
Chỉ nghe giọng nói kia thôi, với khí thế áp đảo và lực uy hϊếp rõ ràng, Văn Liễu cũng đoán ngay được là ai đến.
Y vội vàng xoay người quỳ xuống, nói: “Bẩm Vương gia, thuộc hạ chỉ đang băng bó cho con chó nhỏ.”
Cố thiếu tâm nhãn Lạc Thần lạnh lùng nhìn y, nghiến răng hỏi: “Băng bó? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nó bị thương hả?”
Văn Liễu vội giải thích: “Bẩm Vương gia, bên ngoài tuy không thấy vết thương, nhưng… nhưng nó đi khập khiễng, nhất định là có vấn đề ở chân!”
Cố Lạc Thần lại hỏi: “Tối hôm qua, cái đùi được băng kia cũng là ngươi làm?”
Văn Liễu gật đầu.
Chờ đã!
Cố Lạc Thần làm sao biết tối hôm qua con chó có băng ở chân? Chẳng lẽ hắn chính là chủ nhân của con chó này?
Vậy thì… vậy thì người mà y vừa mắng thầm trong bụng là đồ thiếu tâm nhãn chính là Cố Lạc Thần?
Cũng may, cũng may, cũng may mấy lời đó chưa nói ra miệng. Nếu không để hắn nghe được, mình nhất định toi mạng.
Cố Lạc Thần nghe rõ ràng tiếng lòng của y, sắc mặt càng lúc càng đen lại: “Ai nói cho ngươi biết đi khập khiễng là bị thương?”
Văn Liễu bị hỏi đến ngây người, ngẩng đầu nhìn Cố Lạc Thần, cố gắng giải thích: “Vương gia, nó... nó đi đứng thật sự trông rất kỳ quặc, nếu không phải vì chân bị thương, thuộc hạ...”
Ánh mắt Cố Lạc Thần sắc như dao, càng nhìn hắn, giọng nói của Văn Liễu càng nhỏ lại, càng nói càng mất tự tin: “Thuộc hạ thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.”
Chưa kịp nói hết câu, Cố Lạc Thần đã lập tức nổi giận.
Giọng hắn như lẫn cả tiếng đá vụn nghiền nát: “Nguyên nhân? Không phải do ngươi làm ra chuyện tốt là gì?”
Văn Liễu: “?”
Thấy y vẫn trưng bộ mặt mờ mịt như cũ, Cố Lạc Thần bực bội nói: “Nó đang học bổn vương đấy!”
Văn Liễu: “…”
Y quay đầu nhìn con chó nhỏ, lại liếc sang tư thế đi đường khập khiễng của nó, rồi nhớ lại vài hôm trước, khi Cố Lạc Thần bị y đè sưng đầu gối, lúc đi đường cũng giống y như vậy.
Hình như đúng là hơi giống thật.
Văn Liễu không dám nhìn Cố Lạc Thần thêm cái nào nữa, vội vàng cúi đầu nói: “Vương gia thứ tội, thuộc hạ không biết con chó sẽ học chủ nhân.”
Cố Lạc Thần lạnh lùng nói: “Ngươi không phải muốn chữa cho nó sao? Cho ngươi ba ngày. Nếu sau ba ngày mà nó vẫn còn đi cà nhắc, bổn vương sẽ hỏi tội ngươi.”
Văn Liễu: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Liễu: “Thần... thần thϊếp chịu không nổi áp lực này đâu QAQ”