Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 13

Văn Liễu không ngờ chuyện đó lại lan ra khắp vương phủ nhanh đến vậy, trong lòng không khỏi cảm thán. Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Bị bà lão nhắc đến chuyện đó, y thoáng bối rối, nhưng cũng may đang đeo mặt nạ, sắc mặt đỏ bừng kia không bị nhìn thấy.

Vừa định rời đi, bà lão lại hỏi tiếp: “Ta để ý ngươi mấy hôm rồi, tại sao mỗi lần đều đợi người ta ăn xong mới đến lấy cơm vậy? Người trong vương phủ này, ai nấy đều như chó đói ba ngày chưa ăn, ngươi đến muộn như thế thì đồ ăn hoặc nguội ngắt, hoặc bị người ta ăn sạch rồi còn đâu.”

Văn Liễu chỉ nhỏ giọng đáp: “Không sao đâu ạ.”

Bà lão nhìn đứa trẻ trạc tuổi con mình, nghĩ thầm: Đứa nhỏ này mới đến, nơi đất khách quê người, có lẽ vẫn chưa quen được.

Thế là bà quay sang dặn đầu bếp nữ: “Từ giờ nấu cơm xong thì chừa lại cho nó một phần, để trong nồi giữ ấm. Bao giờ nó đến thì đưa cho nó.”

Vừa nói xong, bà xoay người lấy ít điểm tâm dúi vào tay Văn Liễu: “Ăn tạm cái này lót dạ đi.”

Văn Liễu ngẩn người nhìn bà lão, đứng yên một chỗ, rất lâu không động đậy.

Bà lão thấy bộ dạng ngơ ngác của y, liền bật cười: “Ngốc quá, ngẩn ra làm gì thế? Cứ ăn ở đây đi, ăn xong rồi hẵng đi.”

Văn Liễu cúi đầu nhìn món điểm tâm trong tay, khóe mắt khẽ đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn, trừ mẫu thân ra, y chưa từng gặp ai đối xử tốt với mình như vậy.

Có lẽ là đã quá lâu rồi không cảm nhận được thiện ý từ người lạ, nên nhất thời Văn Liễu không biết phải phản ứng thế nào.

Bà lão cũng không giục, nhẹ giọng bảo: “Ăn đi.”

Lúc này Văn Liễu mới hoàn hồn, khẽ gật đầu, lí nhí nói: “Cảm... cảm ơn người.”

Dứt lời, y cầm lấy một miếng điểm tâm, vén nhẹ mặt nạ lên một chút, để lộ ra một khe nhỏ đủ để đưa thức ăn vào miệng.

Vừa mới ăn được một nửa, thì một đầu bếp nữ vừa từ bên ngoài trở về trông thấy điểm tâm trong tay Văn Liễu, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Ôi trời, đây là phần chuẩn bị cho Vương gia mà! Sao ngươi lại ăn?”

Nghe vậy, Văn Liễu hoảng hốt đến mức suýt nghẹn, chiếc điểm tâm trong tay cũng không cầm chắc, rơi “bịch” xuống đất.

Bà lão thấy thế, chỉ liếc đầu bếp nữ một cái rồi bình tĩnh nói: “Ta cho hắn ăn đấy.”

Đầu bếp nữ vừa nghe, lập tức im bặt, không dám hó hé gì thêm, rụt cổ lui ra sau tiếp tục nhặt rau.

Thấy Văn Liễu bị dọa tới mức mặt đỏ bừng, bà lão bật cười, dịu dàng an ủi:

“Không sao, ăn đi. Vương gia còn nhiều lắm.”

Nghe vậy, Văn Liễu mới dần dần yên tâm, nhẹ gật đầu, rồi cúi người định nhặt miếng điểm tâm vừa rơi.

Bà lão thấy thế bèn hỏi: “Nhặt cái đó làm gì? Dơ rồi, không ăn được nữa đâu.”

Văn Liễu lắc đầu, lần đầu tiên chủ động nhắc đến mẫu thân của mình: “Mẫu thân ta từng dạy, không được lãng phí thức ăn.”

Bà lão bật cười: “Không lãng phí đâu.”

Dứt lời, bà liền nhặt miếng điểm tâm kia ném lại xuống đất, rồi ra cửa gọi nhẹ vài tiếng. Một con chó nhỏ lông nâu nhanh chóng chạy tới.

Thấy có đồ ăn, nó lập tức nhặt lấy bánh rồi ngậm vào miệng, vui vẻ chạy đi.

Bà lão mỉm cười nói: “Cũng may có ngươi, không thì tiểu gia hỏa này trưa nay chẳng có gì bỏ bụng rồi.”

Nói rồi, bà quay vào, đưa cho Văn Liễu mấy món ăn khác: “Nếu không quen ăn ở đây, ngươi cứ mang ra ngoài mà ăn.”